Cố Tỉ Thành nhìn cô nói chuyện, khoảng thời gian đó là lúc anh đang trong thời kỳ luyện tập dày đặc nhất. Khi ấy anh vẫn chỉ là một cậu lính quèn, cũng có nguy cơ bị tịch thu điện thoại, lần nào anh cũng phải dùng băng dính dán điện thoại vào dưới gầm giường. Sau khi tắt đèn, mọi người ngủ hết rồi anh lại sợ cô khóc nên trốn trong chăn ngáp ngắn ngáp dài nói chuyện với cô.
Đó có lẽ là chuyện mất giá nhất nhưng cũng là chuyện hạnh phúc nhất mà anh từng làm trong cuộc đời này.
Nói chuyện với một cô bé mười tuổi mà vui như vậy, thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy bản thân biến thái lắm.
Nhưng anh vẫn tình nguyện chìm đắm trong đó.
“Thế nên đối với em mà nói thì anh ta rất quan trọng đúng không?” Cố Tỉ Thành bỗng thấy ghen với chính mình.
Sở Lạc Nhất biết anh sẽ không để ý cái vấn đề không thể chết nổi này của mình, vì người bình thường đều sẽ không để ý đến nó.
“Giờ xem ra hình như là vậy.” Sở Lạc Nhất thành thật nói.
Cho nên, Sở Lạc Nhất cảm thấy vừa rồi đáng ra mình không nên làm thế với Sáu Chấm.
Tuy Cố Tỉ Thành rất đẹp trai, cũng rất dịu dàng, nhưng người bao năm nay ở bên cạnh cô là Sáu Chấm cơ mà.
Nghĩ như vậy, Sở Lạc Nhất liền đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Cố Tỉ Thành.
Cố Tỉ Thành sững lại, có vẻ hơi bất đắc dĩ nói: “Hình như anh lại tự đào hố chôn mình nữa rồi.”
“Cũng không hẳn là thế, ít nhất thì em cũng đã thông qua phân tích lý trí, lại một lần nữa cảm thấy tuy yêu đương qua mạng không đáng tin, nhưng nếu cảm thấy đúng người rồi thì không có bất cứ chuyện gì có thể thay đổi được. Sĩ quan đại nhân, tuy anh cho em cảm giác rất tốt, nhưng em nghĩ rồi, trước khi bị chối bỏ tại hiện thực, ít nhất cũng phải gặp anh ấy ngoài đời một lần đã rồi mới có thể quyết định được, đúng không nào?”
Cố Tỉ Thành nghe vậy liền cười, một nụ cười rất dịu dàng.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, bỗng không hiểu lần này sao anh ấy lại cười.
“Em nói cũng đúng, cho dù có bị đá, ít nhất cũng phải thực hiện một lần trước đã, ăn đi, kể cả không bẫy được em thì vẫn sẽ mời em đi ăn như thường.” Cố Tỉ Thành nói, nhìn nửa cái bánh cô đang ăn dở, tỏ ý bảo cô ăn nốt.
Sở Lạc Nhất cũng không khách khí với anh nữa.
“Vậy nếu em bị đá, hoặc phát hiện ra anh ta đã lừa dối em, em đá anh ta rồi thì anh còn có hy vọng nữa không?” Cố Tỉ Thành bỗng lên tiếng hỏi.
Lần này thì Sở Lạc Nhất không hiểu, “Không phải anh nói rồi đấy sao, không có ai tình nguyện dùng tám năm để đi lừa một bạn mạng cả. Hơn nữa trước giờ bọn em cũng chưa từng nhắc tới chuyện gặp mặt nhau, anh ấy có thể lừa gì em chứ?”
“Anh nói lỡ như.” Chuyện này rất quan trọng đối với anh, anh cần cô phải đưa ra một lời hứa.
Cặp mắt to tròn của Sở Lạc Nhất đảo quanh. Sau khi ăn miếng bánh cuối cùng, cô nghiêm túc nghĩ, “Được!”
Cô nói rất nghiêm túc. Cô lý trí như vậy, không bao giờ có suy nghĩ mất đi tình yêu trên mạng thì không sống nổi, chấp nhận một người đàn ông mà mình vốn có hảo cảm thì cũng có gì là không đúng đâu.
Giây phút này, nụ cười trên gương mặt Cố Tỉ Thành bỗng trở nên sâu hơn, điều này khiến Sở Lạc Nhất cảm thấy rất tò mò.
“Anh thích em đến thế cơ à? Lỡ anh gặp bạn gái trên mạng của mình rồi phát hiện ra cô ấy tốt hơn em thì sao?”
“Có thể thế, nhưng phòng ngừa chu đáo trước cũng không sai mà, huống hồ em cũng chưa chắc là liệu em có phải gu của anh ta không mà, đúng chứ?”
Đúng là thế thật.
Sau khi ăn xong bữa tôm đất, hai người liền rời khỏi nhà hàng.
Gió đêm hơi nóng, Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi, cầm điện thoại tính hẹn với Sáu Chấm.
“Mong là không bị người ta coi là kẻ lừa đảo.” Sở Lạc Nhất thở dài nói rồi bắt đầu gõ chữ.
Cố Tỉ Thành cúi nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng mà Sở Lạc Nhất không nhìn thấy.
Cho nên, muốn gặp mặt là chuyện rất dễ dàng.