Không lâu sau, phía trước có tiếng súng vang lên, lũ trẻ trên lầu bắt đầu khóc ầm lên, có bà chị còn dậy khỏi giường bất mãn phàn nàn.
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn luyện súng, có để cho người khác nghỉ ngơi không hả?”
“Lại muốn làm cái gì đó hả? Chẳng phải vừa mới yên lặng được một lúc thôi sao?”
...
Sở Lạc Nhất với Kiều Vi Nhã nhìn nhau. Người không biết chuyện đúng là hạnh phúc thật đấy.
Tiếng súng giằng co phải gần một tiếng đồng hộ mới dừng, Kiều Vi Nhã với Sở Lạc Nhất lại nhìn nhau, thế này là kết thúc rồi đó hả?
Chờ một hồi cũng không thấy tiếng súng vang lên nữa, Sở Lạc Duy và Sở Vi cũng đã quay lại nói cho hai người biết kẻ kia đã bị bắt, có thể yên tâm nghỉ ngơi được rồi.
Sở Lạc Nhất khựng lại một chút, tội phạm quốc tế quan trọng mà bắt đơn giản như vậy á?
Sao cứ có cảm giác không thật thế nhỉ?
Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã đi về phòng. Kiều Vi Nhã tiếp tục đọc cuốn sách còn đang đọc dở của mình còn Sở Lạc Nhất đi tắm. Sau khi tắm xong, cô cầm di động lên thấy có tin nhắn đến liền mở ra đọc.
[......: Có đó không?]
Sở Lạc Nhất nghĩ lần nào cũng vậy, không online thì ma trả lời anh chắc?
[Lạc Thần: (âm hồn) không.]
[......: Được nói chuyện với âm hồn cũng là một loại hạnh phúc.]
[Lạc Thần: Đừng có thả thính em, gần đây em bị người ta thính đến bùng nổ luôn rồi đây.]
[......: Em ngoại tình à?]
[Lạc Thần: Không có!]
[Lạc Thần: Nhưng em cũng đang định, anh chàng đó thật sự đẹp trai chết đi được nên em đang muốn ngoại tình đây. Nhưng khi thấy anh em lại nghĩ, haizzz, thôi đi vậy.]
[......: Ui, đây là vinh hạnh của anh sao?]
[Lạc Thần: Không phải, tại thấy anh đang thương thôi. Anh nói coi, cũng đã tám năm rồi mà sao anh còn chưa tìm được bạn gái vậy?]
[......: Bạn gái của anh không phải là em à?]
[Lạc Thần: Em đang nói trong hiện thực cơ mà, chính là kiểu bạn gái mà anh có thể sờ được nhìn được, tiện thể có thể kết hôn rồi ấy ấy, sinh em bé ấy.]
[......:...]
[Lạc Thần: Cái này là có ý gì hả?]
[......: Hóa ra là em muốn gặp mặt anh, tiến tới kết hôn, ấy ấy rồi sinh em bé hả.]
[Lạc Thần: Ra ngoài lại quên uống thuốc hả? Kể cả em có muốn ấy ấy thì cũng phải ấy với anh đẹp trai cơ, ví dụ như cái người mà giờ em gặp được ấy.]
[......: Trong đầu đã nghĩ đến chuyện này nọ với người ta rồi, còn bị người ta cho ăn thính đến nổ tung, em có tiền đồ thật đấy.]
[Lạc Thần: Anh không biết người kia đẹp trai cỡ nào đâu.]
[......: Nếu không thì chúng ta gặp nhau đi, để cho em biết anh đẹp trai thế nào nhé?]
[Lạc Thần: Xấu thì thôi, gặp lại thất vọng.]
[......: Không hối hận chứ?]
[Lạc Thần: Không tối hận!]
[......: Được rồi, thất vọng ghê.]
[Lạc Thần: Ha ha ha ha ha ha, anh cứ từ từ mà thất vọng đi nha! Nhưng mà em không ngại việc anh gửi ảnh khỏa thân cho em để em xem vóc dáng của anh đâu.]
[......: Ảnh khỏa thân?]
[Lạc Thần: Phải.]
[......:...]
[Lạc thần: Ha ha ha ha ha ha]
[......: Em có thế đen tối hơn được không? Với sức chiến đấu này em thử phản thính coi nào.]
[Lạc Thần: Đó là vấn đề giữa hiện thực và mạng ảo đó. Anh tưởng ông đây không muốn rắc thính lại người ta chắc, cơ mà không dám đâu, không dám.]
Sở Lạc Nhất vừa nói vừa lăn lộn một vòng trên gường, tìm một cái biểu tượng lăn lộn gửi qua.
[Lạc Thần: Ông đây muốn xé áo của anh ấy, sau đó đè anh ấy ra ấy ấy, rồi lại này nọ lọ chai...]
“Ha ha ha ha ha ha...”
Trong phòng nghỉ của khu nhà hành chính đột nhiên phát ra tiếng đàn ông cười một cách man rợ.
Đúng là một cô gái kỳ lạ.
[......: Cho nên nói như vậy thì trên mạng là người đứng đầu bảng của Di Hồng Viện, còn ngoài hiện thực lại chẳng khác nào phi tử trong hậu cung của nhà Thanh hả?]
[Lạc Thần: Nói kiểu gì vậy hả? Người đứng đầu của Di Hồng Viện không đẹp bằng em đâu. Hơn nữa phi tần trong hậu cung anh tưởng là bọn họ sợ chắc, thái giám không phải đàn ông thì vẫn còn có thị vệ đấy thôi.]
[......:...]
[......: Em thắng rồi!]
Sở Lạc Nhất gửi một biểu tượng đắc ý qua, sau đó cô lại nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, nghĩ một hồi rồi lại đổi cách nói để kể cho Sáu Chấm nghe chuyện này.