Sắc mặt của Sở Lạc Nhất lập tức biến thành đen sì, nhìn về phía người nào đó: “Em mới phát tình ý, chị đi tắm đây!” Sở Lạc Nhất nói xong liền ngâm nga chạy vào phòng tắm.
“Phải, chị nên tắm đi, vừa ngửi đã thấy cả người toàn mùi đồ nướng rồi.” Kiều Vi Nhã nhàn nhạt nói, một lát sau lại nói tiếp: “À này, hôm nay Khương Miêu Miêu bị đưa đi rồi đấy, có người nói là bị đưa về thành phố A. Như vậy chẳng phải là thả hổ về rừng à?”
“Không về không được đâu, cô ta phải về núi, ông ngoại chị vẫn còn đang khó chịu đấy, việc này... á...” Sở Lạc Nhất còn chưa nói hết thì đột nhiên có một tiếng thét chói tai vang lên.
Kiều Vi Nhã vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Sở Lạc Duy và Sở Vi ở phòng bên cạnh cũng đã ra rồi.
Sở Lạc Duy đứng bên ngoài phòng tắm ra sức đập cửa: “Làm sao thế?”
Sở Lạc Nhất luống cuống tay chân chạy ra ngoài, tay còn cầm quần áo của mình: “Em vừa mới thấy có người đang trèo trên cửa sổ phòng tắm”
Sở Lạc Duy cùng Sở Vi tiến lên, mở cửa nhìn xuống phía bên dưới. Sở Lạc Duy nheo mắt thấy có một bóng lưng ở phía xa rồi lập tức xoay người rời đi.
“Có người ngoài vào, lần này đừng nói là họ Khương kia không động đến được, kể cả có là Thượng đế cũng không cứu nổi cô ta đâu! Đi báo cho anh Cả đi. Sở Vi, cậu đi theo tôi!" Sở Lạc Duy nói xong cũng đã ra ngoài rồi.
Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã liếc nhìn nhau, không phải ảnh vẫn chưa bị phán tán ra ngoài sao?
Thế nhưng hai người họ cũng không kịp nghĩ nhiều, hiện tại việc cần thiết là báo cho Sở Húc Ninh biết chuyện này. Hiện tại Lữ đoàn trưởng không có ở đây, nếu xảy ra chuyện gì thì người chịu trách nhiệm chính là Sở Húc Ninh.
Lúc hai người chạy xuống, Cố Tỉ Thành vẫn chưa đi xa cho nên anh vừa nghe thấy tiếng kêu của Sở Lạc Nhất lập tức vòng lại, lúc này vừa vặn đuổi lên đến nơi.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Tỉ Thành ngăn hai người lại, nhíu mày hỏi.
“Có người đột nhập vào đây, chắc là đi về phía trước rồi!” Sở Lạc Nhất thở dốc nói, ngón tay còn chỉ về một hướng.
“Kho quân dụng!” Cố Tỉ Thành nhìn theo hướng ngón tay của cô, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: “Hai người quay về trước đi, đóng kỹ cửa lại!” Cố Tỉ Thành nói rồi nhanh chóng chạy về phía đó.
Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã quay sang nhìn nhau, rồi xoay người trở về, sau đó Sở Lạc Nhất lại báo chuyện này lại cho Sở Ninh Dực biết.
Sau khi Sở Ninh Dực nghe xong cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó mới nói: “Hai đứa tự bảo vệ mình cho tốt là được rồi, các anh con có thể giải quyết được.”
“Ba, có phải ba biết đó là ai rồi đúng không?” Sở Lạc Nhất nhíu mày hỏi, lại nhìn Kiều Vi Nhã đang đóng tất cả các cửa sổ lại.
“Sao ba lại phải biết chứ?” Sở Ninh Dực cười, hỏi ngược lại một câu.
Sở Lạc Nhất: “...”
Chỉ là cảm giác thôi, cô cảm thấy có lẽ ba cô biết, vì ba cô trả lời rất bình tĩnh.
“Bên này có một tội phạm quốc tế quan trọng mới trốn thoát, nhưng hắn chỉ đi ngang qua chỗ các con thôi, kho quân dụng mới là mục tiêu của hắn nên các con không cần lo lắng gì đâu.” Sở Ninh Dực an ủi con gái.
Đúng là kho quân dụng, vừa rồi cô cũng nghe Cố Tỉ Thành nhắc đến cái chỗ này.
“Vì tấm ảnh kia bị lộ nên đã dẫn hắn tới đây sao ạ?”
“Không phải, đây chỉ đơn thuần là tự làm bậy thì không thể sống thôi, không liên quan tới Khương Miêu Miêu. Thế nhưng con bé đó lại làm ra cái chuyện ngu xuẩn vào đúng cái lúc này nên con nói cho Tiểu Bất Điểm biết, cục tức này của con bé có người đã trút giận thay rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói: “Ngủ sớm đi, không cần lo lắng đâu.”
Sở Lạc Nhất đáp một tiếng rồi cúp máy: “Lần này Khương Miêu Miêu gặp vận đen rồi, thậm chí còn hại đến cả ông ngoại của cô ta nữa.” Sở Lạc Nhất nói với Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã xì một tiếng, chỉ có thể nói là người có tâm bất chính mãi mãi không có kết cục tốt, vấn đề chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.