Sở Húc Ninh thu lại điện thoại, nhìn về phía trưởng ban kỷ luật.
“Chuyện này điều tra tiếp, tôi có thể đảm bảo không phải là Kiều Vi Nhã.”
“Lữ phó.”
“Tôi đảm bảo.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, sau đó nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Em cũng đi kiểm điểm cho anh, quân đội không phải chỗ để dương oai, em biết chưa hả?”
“Nhưng mà em...” Cô đâu phải dương oai, chỉ là người này khiến người ta bực quá, “Đi thì đi.” Sở Lạc Nhất nói xong, bước nhanh bỏ đi.
Sở Húc Ninh ra hiệu cho Cố Tỉ Thành đi theo cô, sau đó phất tay cho các huấn luyện viên đi về, còn anh và trưởng ban kỷ luật đi về một hướng khác, “Bắt người thực sự làm chuyện xấu ra, chuyện này không phải chuyện đùa, nếu ồn ào tới bên thành phố A, sắc mặt mọi người đều không dễ chịu đâu.”
“Ý của Lữ phó là gì?” Trưởng ban kinh ngạc, chuyện này liên quan gì tới thành phố A?
“Anh tự nghĩ đi, thủ trưởng họ Kiều ở thành phố A có mấy người, năm nay được thăng hàm lên thiếu tướng đấy. Hơn nữa đứa trẻ Kiều Vi Nhã này cũng được xem là trưởng thành cùng tôi, tôi biết rõ nhân phẩm của con bé. Có người dùng chiêu này để hại nó, chứng tỏ người đó biết làm vậy trong quân đội là phạm pháp. Mà trong đám trẻ này, có cháu ngoại của thủ trưởng Miêu phía các anh, chuyện này mà xử lý không ổn, sẽ rất ồn ào đấy.”
Trưởng ban kỷ luật run rẩy, trên trán rịn mồ hôi.
“Thủ trưởng họ Kiều? Cô ấy là con gái của Sư trưởng Kiều Nhã Nguyễn à?” Trưởng ban kỷ luật kinh ngạc hô lên, còn cả thủ trưởng họ Miêu nữa, chính là người to nhất trong ban kỷ luật mà. Cháu gái của người trong ban kỷ luật làm sao mà không hiểu chuyện này, cho nên sau cùng có thể thấy là cô ta lấy chuyện này ra để hại người khác.
“Chuyện này làm ầm tới lữ đoàn của chúng ta rồi à?” Hai người này, họ không thể đắc tội với người nào cả.
Sở Húc Ninh liếc mắt nhìn trưởng ban kỷ luật, “Ban kỷ luật của các anh không phải thích chuyện này lắm sao?”
“Lữ phó, anh đừng xỉa xói chúng tôi nữa. Chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định thôi.” Trưởng ban kỷ luật khóc không ra nước mắt.
“Hôm nay coi như anh đã đắc tội Kiều Vi Nhã rồi đấy, tiếp theo phải làm thế nào, chắc anh rõ hơn tôi. Quyền lực của ban kỷ luật khá lớn, nhưng anh cũng phải hiểu rằng, nếu như xảy ra chuyện thật, ban kỷ luật cũng không gánh nổi tội đâu.”
Trưởng ban kỷ luật cứ bấu lấy tay mình mãi, ban nãy thực sự anh ta không làm công tác điều tra nhiều đã chụp mũ thẳng thừng cho Kiều Vi Nhã. Tuy rằng thái độ không tệ lắm, nhưng quan trọng là không phải người ta làm, chuyện này không dễ xử trí đâu.
Trưởng ban kỷ luật nhíu mày, “Tôi biết phải làm gì rồi, sau khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, nếu như thật sự là người kia, tôi sẽ làm theo quy định. Dù sao trong quân đội không ai có thân phận gì hết, bên đó có muốn trách cũng không thể trách lên đầu tôi được, tôi cứ làm theo quy định thôi.”
Sở Húc Ninh gật đầu, nhìn trưởng ban kỷ luật rời đi.
Chuyện này mà không làm theo quy định, Sở Lạc Duy lại chẳng làm ầm ĩ long trời lỡ đất ra ấy hả?
Một khi tra ra được sự thật, anh đảm bảo họ Miêu kia sẽ gọi điện thoại tới ngay lập tức, lúc này mà không tiêm thuốc sốc tinh thần cho trưởng ban kỷ luật trước, đoán chừng chuyện này sẽ bị bỏ mặc luôn.
Sau đó, Sở Lạc Duy làm ầm lên, mới thực sự là bắt đầu cho một tai họa.
Sở Lạc Nhất cứ đá vào bờ tường trong phòng tạm giam, còn mắng đây là cái chỗ rách nát nào vậy.
Bên trong phòng tạm giam cũng không tệ lắm, hai chiếc giường, một cái bàn nhỏ, chỉ hơi tối, không hiểu sao có cảm giác hơi đáng sợ.
Cố Tỉ Thành mang đồ ăn vặt vào cho cô, đặt đồ lên bàn, nhìn người đang quay lưng với mình mà lầm bầm kia.
“Mua xiên nướng cho em đây này, vừa may trước cổng doanh trại có quầy bán.” Cố Tỉ Thành nói.
Sở Lạc Nhất quay đầu lại nhìn, trừng anh một cái đầy hung dữ, chộp lấy xiên nướng, “Đừng tưởng rằng như thế em sẽ tha cho mấy người. Trưởng ban kỷ luật của các anh là người kiểu gì vậy? Chỉ vì chiếc điện thoại đó là của Tiểu Bất Điểm mà cho rằng Tiểu Bất Điểm đã gửi nó đi sao?”
“Nhưng điện thoại của các em không giao nộp lên, bây giờ tôi và sĩ quan huấn luyện của Kiều Vi Nhã đều phải viết bản kiểm điểm, bọn tôi đi trách ai đây?” Cố Tỉ Thành buồn cười, anh ngồi xuống giường.