Sân tập lớn như vậy, không khí náo nhiệt từ lâu đã không còn nữa, học sinh bị đưa về các ký túc xá, chỉ còn lại vài người.
Khi Sở Húc Ninh tới nơi, nhìn ngay thấy người của ban kỷ luật.
“Chuyện gì vậy?” Sở Húc Ninh trầm giọng hỏi.
“Lữ phó, trước đó chúng tôi ngăn chặn được một luồng tin, anh xem này.” Trưởng ban kỷ luật cầm điện thoại đưa cho anh, mở bức ảnh bị chặn lại ra.
Bức ảnh là ảnh chụp trong quân doanh, trông có vẻ như được chụp từ vị trí trên cửa sổ, hình ảnh rõ nét tới mức có thể nhìn thấy được phiên hiệu của quân doanh, bức ảnh rất dài, ít nhất khung cảnh bên ngoài có thể chụp được từ cửa sổ đều được chụp vào hết.
Điều này... không được phép.
Sở Húc Ninh xem xong, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã đang phẫn nộ, bất bình.
“Lữ phó, chỉ có hai học sinh này chưa giao nộp điện thoại, hơn nữa chúng tôi đã kiểm tra, bức ảnh được gửi đi từ điện thoại của em Kiều Vi Nhã.”
“Tôi đã nói không phải cô ấy, có phải anh bị điếc không hả.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng, “Trong quân đội, anh có thể phạm lỗi được, còn cô ấy thì không.”
Cố Tỉ Thành đưa tay đè vai Sở Lạc Nhất lại, để cô bình tâm lại.
Trưởng ban quay đầu lại, nhìn Sở Lạc Nhất, “Xét thấy các em đều còn nhỏ, không hiểu tính chất nghiêm trọng của sự việc, lần này sẽ không trách phạt gì các em, nhưng làm sai thì phải thừa nhận.”
“Tôi đã bảo không phải cô ấy, tại sao phải thừa nhận!”
“Chỉ có hai cô không tham gia liên hoan!” Trưởng ban cũng cáu.
“Ai có thể chứng minh rằng chỉ có chúng tôi không tham gia, đây là chính quy à? Sĩ quan của từng tiểu đội có thực sự xác nhận học viên của mình đều tham gia hết hay không?” Kiều Vi Nhã gằn từng chữ một, “Tôi không cần các anh phải hào phóng tha thứ cho tôi, tôi không làm tức là không làm.”
“Điện thoại là của cô, bên trên còn mật mã, không phải cô thì còn ai vào đây?” Trưởng ban kỷ luật bị họ chọc tức, cơn giận cũng trào lên.
Sở Lạc Duy bước lên trước nắm lấy cổ tay Kiều Vi Nhã, sau đó kéo cô đi, “Lúc nào tìm được chứng cứ xác thực hẵng tới trách tội một đứa bé có làm sai hay không.”
“Này...” Kiều Vi Nhã bị cậu kéo tay, lảo đảo một cái, “Cậu làm gì thế, chuyện tôi không làm, tại sao phải đi?”
“Đồ ngốc, đến ký túc xá của cậu tìm chứng cứ.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói, “Người này rõ ràng chụp ảnh từ vị trí của cậu, điện thoại của cậu có phải chưa tắt màn hình đã bỏ xuống rồi đúng không?”
Kiều Vi Nhã khựng lại, đuổi theo bước chân cậu.
Giữa chừng hình như cô có vào phòng vệ sinh một lần, bởi vì ký túc xá không có ai nên cô để điện thoại còn đang mở video trên giường, chỉ chừng hai phút thôi, khi cô quay lại thì ký túc xá vẫn không có ai, video vẫn còn đang bật.
Bởi vì, khi bật video, màn hình sẽ không bị tối đi.
“Quân đội là nơi có tính cơ mật cao nhất, cho dù lần này quân đội không tính toán vì cậu là người ngoài, nhưng bên trường học cũng sẽ lưu lại vết đen trong học bạ cho cậu, người này chắc hẳn rất am hiểu chuyện này.” Sở Lạc Duy nói xong đã kéo tay Kiều Vi Nhã bước vào ký túc xá nữ.
Rất am hiểu chuyện này?
Rất am hiểu quy định của phía quân đội?
“Khương Miêu Miêu, chắc chắn là cô ta, từ ngày đầu tiên cô ta đã đối đầu với tôi rồi.” Kiều Vi Nhã nói to, “Được lắm, nếu như cô đã dùng chiêu này với tôi, tôi sẽ cho cô thân bại danh liệt.” Kiều Vi Nhã nói xong, đẩy Sở Lạc Duy ra, sau đó bước vào ký túc xá.
Còn Sở Lạc Nhất vẫn đang ở lại thao trường trừng mắt với trưởng ban kỷ luật.
Lúc này trưởng ban cũng rất tức giận, chưa từng thấy sinh viên nào không nghe lời như thế này.