Xe ô tô của trường?
Trong đầu Kiều Vi Nhã hiện lên một loại công cụ giao thông không phải là sinh vật, sau đó quả quyết nằm xuống, “Cậu đi đi, tôi đi xe trường.”
Có vẻ như xe trường cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất giờ trên xe đều có điều hòa cả rồi, đã thế còn có thể giao lưu tình cảm với các bạn sinh viên mới nữa.
Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn người đã nằm xuống giường, phụt cười một tiếng, “Tôi không nói với cậu hai tiếng sau là xe chạy rồi, cũng có nghĩa là sau khi báo danh xong là xuất phát luôn, giờ cậu đã không còn đủ thời gian nữa đâu.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Kiều Vi Nhã tức giận bật dậy, trừng mắt nhìn cậu, sau đó bắt đầu đứng dậy thu dọn đồ đạc, “Từ đây đến trường ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ, cậu cứ cố gắng lên nhé.”
Sở Lạc Duy nói xong dứt khoát quay người đi thẳng.
“Này, con người cậu sao lại như thế hả? Cậu đợi tôi một lát thì chết được à?” Kiều Vi Nhã cả giận nói.
Sở Lạc Duy ngoảnh lại nhìn cô gái đang ở trước cửa buồng tắm, nghĩ một hồi sau đó nghiêm túc nói, “Chết được.” Thế rồi lại phóng khoáng bỏ đi.
Kiều Vi Nhã rủa một tiếng rồi lại tăng tốc đánh răng rửa mặt, sau đó thay tạm một bộ đồ rồi kéo cái vali hôm qua đã sắp xếp đâu vào đấy nhanh chóng xuống nhà.
“Ba mẹ, con không ăn sáng đâu, không kịp nữa rồi, con đi đây.” Kiều Vi Nhã chạy ra ngoài nói vọng lại. Nhưng dù như vậy, cái cô trông thấy cũng chỉ có đít xe của Sở Lạc Duy.
“Đờ mờ, khốn nạn.” Kiều Vi Nhã tức giận chửi.
Chiếc xe đi xa rồi, Sở Lạc Nhất ngoảnh lại nhìn Tiểu Bất Điểm vẫn đang đứng ở cửa, “Tiểu Bất Điểm ra rồi.”
“Ừm.” Sở Lạc Duy nhắm mắt nghỉ ngơi, không có phản ứng gì.
“Sao anh không đợi con bé thêm một lát. Chỗ này có dễ bắt xe đâu, anh còn bắt mẹ nuôi phải đưa em ấy đi nữa à?” Sở Lạc Nhất quay lại nhìn người anh làm chuyện thất đức của mình.
Sở Lạc Duy mở mắt ra liếc Sở Lạc Nhất một cái, trong mắt lóe lên sự vui sướng của một kẻ đã thực hiện được gian kế của mình.
“Không sao, cậu ta sẽ tới kịp thôi.” Sở Lạc Duy nói xong lại nhắm mắt vào.
Sở Vi bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy thương thay cho Kiều Vi Nhã, mới ngày khai giảng thôi đã bị tính kế thế này chẳng khác gì hồi đi học nhà trẻ, tiếc là Kiều Vi Nhã lại không nhìn ra được điều đó.
Khi xe đến trường, Sở Vi và Sở Lạc Duy phải tới khoa Kinh tế báo danh. Sở Lạc Nhất thì tới khoa Mỹ thuật lên sân khấu một lần là xong, không cần phải lên lớp ở trường.
“AAAAAA... Sở Lạc Duy, Sở Lạc Duy... Đúng là Sở Lạc Duy kìa!”
Sở Lạc Nhất cau mày nghe tiếng gào thét xung quanh, lại nhìn ông anh Hai mặt liệt của mình. Mặt liệt thế này mà cũng có fan nữa hả?
Đúng là một thế giới chỉ nhìn mặt.
“Chị tới đó rồi, lát nữa em gọi điện tìm chị nhé, chị không muốn mới ngày đầu đi học đã bị nhồi thịt đâu.” Sở Lạc Nhất vừa đi vừa nhận điện thoại của Kiều Vi Nhã.
“Chị nói xem có phải tim của cái bánh bao rau đó bị hỏng rồi không, sao cậu ta có thể xấu xa như thế chứ? Hả? Chờ em một lát thì chết à hay thế nào? Không chịu chờ em còn đi gọi em làm gì? Ông đây đi muộn liên quan gì tới cậu ta chứ? Vừa sáng sớm ngày ra đã tới tận cửa nhà gây sự đấy à?”
...
Sở Lạc Nhất cầm điện thoại bỏ xa tai ra một khoảng nhất định. Có vẻ giận quá rồi, cô vẫn tránh xa ra một chút thì hơn.
“Vậy giờ em đang ở đâu?”
“Trên taxi chứ đâu, chứ không chẳng lẽ em lại bắt mẹ em lái con xe Land Rover của mẹ đưa em đi, để người ta biết, à mẹ của sinh viên này là một Đại tá à, hay em bảo ba em lái con Rolls Royce của ông ấy đưa em đi, tới lúc đó em sợ mình sẽ bị giẫm thành cái bánh nhân thịt mất ấy. Ảnh đế xuất hiện, tránh xa mười mét nhé!”
Sở Lạc Nhất ngoảnh lại nhìn người con trai sắp bị bao vây. Đây cũng là ví dụ tốt nhất cho việc tránh xa mười mét nè.