Kiều Vi Nhã cẩn thận nhìn theo, dường như hoa ăn thịt người cũng cảm nhận được nguy hiểm cho nên lúc này nó bắt đầu giương thân lên, lắc lư trong mưa.
Kiều Vi Nhã thấp giọng mắng một tiếng, sao mà nhiều thế cơ chứ?
Cơn mưa xối xả này giết chết được cả mấy cây đại thụ mà sao không giết chết chúng luôn đi?
“A...” Kiều Vi Nhã đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, nhìn Sở Lạc Duy đột nhiên bị hoa ăn thịt người vây xung quanh.
“Đoàng đoàng đoàng...” Không có thời gian suy tính, Sở Lạc Duy lập tức nổ ba phát súng rồi trốn ra khỏi vòng vây của hoa ăn thịt người.
“Cậu không sao chứ?” Kiều Vi Nhã khẩn trương kiểm tra thân thể của cậu, chỉ có chỗ ống tay áo bị hoa ăn thịt cắn phải nên Sở Lạc Duy chẳng nói chẳng rằng liền cởi áo ném xuống đất, tránh cho việc bị dịch ăn mòn kia dính vào da.
Rõ ràng Sở Lạc Duy cũng không ngờ sẽ có nhiều hoa ăn thịt người như vậy. Cậu khựng lại một chút rồi quay đầu nhìn về phía Kiều Vi Nhã, nói: “Cậu gọi điện thoại cho mẹ đi, nói cho mẹ biết tình hình bên này.”
Kiều Vi Nhã gật đầu theo bản năng, xoay người quay trở lại máy bay trực thăng vì ở bên dưới điện thoại không có sóng.
Kiều Vi Nhã kể lại cho Thủy An Lạc biết tình hình bên này một lượt. Thủy An Lạc dừng một chút rồi nói: “Có nhiều hoa ăn thịt người lắm sao?”
“Rất rất rất rất nhiều luôn ạ, hơn nữa phát triển cũng rất tốt, cái này có cần bọn con mang về không?” Kiều Vi Nhã lo lắng nói: “Thật sự là nhiều lắm luôn.”
Trong lúc virus lan tràn khắp nơi, hoa ăn thịt người không những không bị trận mưa xối xả kia giết chết mà trái lại còn phát triển mạnh mẽ hơn.
“Đúng là cần cái đó, hai đứa nghĩ cách lấy một ít về đi, tốt nhất là còn sống.”
“Hả?” Kiều Vi Nhã hóa đá ngay tại chỗ: “Mẹ nuôi, cái này khó quá, còn khó hơn cả lấy cỏ Long Diên nữa.”
“Mẹ biết, hai đứa thử nghĩ cách xem sao, nếu thật sự không được cũng không cần miễn cưỡng.” Thủy An Lạc nói, cô đang nghĩ xem có nên nhờ anh Sở đi một chuyến không.
“Được ạ.” Kiều Vi Nhã nói rồi lại bò xuống dưới. Lúc này phạm vi của hoa ăn thịt người đã mở rộng hơn trước. Sở Lạc Duy hầu như đã rút lui đến phía dưới máy bay trực thăng.
Kiều Vi Nhã hét lên, bị Sở Lạc Duy giữ chặt lại: “Cậu đi lên!”
“Mẹ nuôi nói lấy cái này, còn sống!” Lúc nói ra hai chữ cuối cùng, sắc mặt của Kiều Vi Nhã rất là đặc sắc.
Sở Lạc Duy quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, lấy xác đã đủ khó rồi mà còn muốn lấy lúc còn sống?
Mẹ của cậu liệu có phải đang nói đùa với bọn họ hay không thế?
“Tôi cảm thấy ý của mẹ nuôi là, nếu cậu không lấy được thì mẹ nuôi sẽ nhờ ba nuôi tới.” Kiều Vi Nhã cười tủm tỉm nói.
Sở Lạc Duy: “...”
“Cậu đi lên trước đi!” Sở Lạc Duy trầm giọng quát.
“Dựa vào cái gì chứ hả? Cậu Hai tốt nhất là nên lên đây trốn đi! Để tôi!” Kiều Vi Nhã chặn lời, cô không hiểu sao chỉ là cảm giác không muốn để Sở Lạc Duy phải đi mạo hiểm, nhưng mà chẳng hiểu thế quái nào lời ra đến miệng lại đổi thành ý khác như vậy.
Sở Lạc Duy nắm chặt lấy cổ tay của Kiều Vi Nhã: “Tôi bảo cậu đi lên!”
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Sở Lạc Duy: “Tôi nói tôi không lên!”
Hai người đối diện nhau, cả hai người ai cũng bướng bỉnh ngang ngược.
Sở Vi ở buồng lái nhìn hai người họ như vậy chỉ muốn nói, hai người có thể rảnh hơn nữa được không? Nếu không phải vì cậu đang lái máy bay không thể xuống dưới đó được thì nhất định cậu sẽ đi thẳng xuống, miễn cho hai người dở hơi này phiền phức như vậy.
“Tôi nói này hai vị, hay là một trong hai người tới thay tôi rồi tôi đi cho, đằng nào cũng chẳng có ai thương tôi cả.”
“Ai mà thèm thương cậu ta chứ!!!” Cả hai người nào đó đều đồng thanh mở miệng, lớn tiếng phản bác.
Sở Vi tấm tắc một tiếng, nhìn xem, ngay cả bộ dạng ghét bỏ chê bai đối phương cũng có tính đồng bộ thế cơ mà.
Hai người nào đó nói xong, vẫn không ai chịu thua ai, ai cũng không dám lùi về sau một bước, không ai chịu thừa nhận việc mình thương đối phương.