Sở Lạc Duy giật giật khóe miệng của mình. Cậu chỉ muốn nói, đây hoàn toàn không phải là con gái!
“Loại cây này thông thường chỉ có thể thấy ở Châu Phi, ngay cả ở núi Châu tôi cũng chưa thấy bao giờ! Không ngờ ở đây lại có thể thấy được! Máy ảnh, máy ảnh! Mau đưa máy ảnh đây, tôi muốn chụp ảnh!” Kiều Vi Nhã nói rồi tự động rút di động của Sở Lạc Duy ra, sau đó chụp ảnh cây ăn thịt người kia.
Sư hưng phấn của cô khiến Sở Lạc Duy cảm thấy mọi sự lo lắng của cậu đều trở nên thừa thãi, thích một đứa nam tính như thế này cậu còn có thể làm sao đây?
“Bây giờ phải làm thế nào mới lấy được cái bụi cây kia?” Sở Lạc Duy vẫn không quên việc chính của mình.
“Đơn giản thôi, ở núi Châu có cỏ Long Diên, nhưng lại có loại rắn độc phải sống nhờ vào nó. Tôi đã nói rồi đấy thôi, ông nội tôi có cách hái được cỏ Long Diên!” Kiều Vi Nhã nói rồi đưa đi động cho Sở Lạc Duy: “Xem chị đây thể hiện tài năng nè!”
Kiều Vi Nhã nhìn ngó xung quanh cuối cùng tìm được một cành cây, sau khi quan sát kỹ lưỡng, xác nhận cành cây này không phải cành của cái cây màu đen kia thì mới yên tâm cầm lấy, tiếp đó bước tới: “Tôi đánh lạc hướng cây ăn thịt người, cậu đi lấy cái cây quỷ quái kia đi!” Kiều Vi Nhã nói, nghĩ nghĩ một chút lại nói tiếp: “Thôi đổi lại đi, cậu đi dụ cây ăn thịt người, để tôi đi lấy cây! Cậu da thịt non mịn thế kia lỡ mà bị cắn một cái thì tôi đền không nổi.”
Kiều Vi Nhã nói xong, cành cây trong tay cô đã bị Sở Lạc Duy cầm lấy. Anh quẳng cho cô một ánh mắt lạnh như băng rồi đích thân đi tới bụi cỏ bên kia.
Kiều Vi Nhã: “...”
Anh zai, anh hơi nóng tính rồi đấy?
“Ê, không đúng, không đúng, ở bên phải bên phải, bên phải có hai cây, bên trái có ba cây! Rốt cuộc là cậu có làm được không đó, bên phải...”
“Câm miệng!”
Sở Lạc Duy đột nhiên kêu lên, ngay giây sau đó cậu bất ngờ túm lấy một bụi cây rồi giật mạnh xuống.
Kiều Vi Nhã: “...”
Cậu thì trâu rồi, tôi sẽ không nói gì nữa.
Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy đi qua liền vội vàng đưa cái túi tới, bỏ bụi cây vào trong đó: “Hay là cứ lấy thêm chút nữa đi?” Nhỡ đâu nghiên cứu cần nhiều hơn lại phải đi lấy thì phiền lắm.
Sở Lạc Duy gật đầu: “Cậu nhìn xung quanh xem còn có cây nào khác nữa không, tôi đi lấy thêm một ít nữa.”
Kiều Vi Nhã buông cái túi trong tay xuống, lúc xoay người rời đi thì đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Hay là lấy chút hoa ăn thịt người nhé?”
Sở Lạc Duy: “...”
Sao cậu không lên trời sánh vai với vầng thái dương luôn đi.
Hoa ăn thịt người, cái quỷ đó lấy kiểu gì?
Mặc dù hoa ăn thịt người không kinh khủng như trong truyền thuyết, không đến mức nuốt trọn cả một người sống, nhưng khi bị cắn vào vẫn bị dính chất lỏng có tính ăn mòn của nó, cái thứ đó uy lực không thua axit sunfuric cho lắm.
“Tôi chỉ đề nghị thôi mà!” Kiều Vi Nhã nói xong liền quả quyết đi tìm bụi cây khác.
Sở Lạc Duy bật cười một tiếng, tiếp tục tìm cây.
Chỉ là Sở Lạc Duy cũng đang suy nghĩ vấn đề này, dù sao hoa ăn thịt người cũng sinh sống dưới tán đại thụ này cho nên không loại trừ khả năng nó cũng là một vật tương sinh tương khắc với cái cây lớn kia, thế nhưng phải lấy nó kiểu gì đây?
Kiều Vi Nhã lầm bà lầm bầm: “Trên núi chỉ có ba loại thực vật như vậy thôi, không có cái khác.”
“Lấy súng ra đây “ Kiều Vi Nhã còn chưa lầm bầm xong, Sở Lạc Duy đột nhiên lên tiếng.
Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt, lúc phản ứng được cậu đang nói cái gì liền quyết đoán gật đầu, sau đó xoay người đi lấy súng.
Sở Lạc Duy cởi áo vứt xuống đấy, hoa ăn thịt người khó lấy ở chỗ họ không biết nó có thể duỗi dài được tới đâu, liệu có thể bất ngờ tấn công cậu hay không.
Lúc Kiều Vi Nhã quay lại đã cầm theo súng, thậm chí còn cầm cả một đôi bao tay.
Sở Lạc Duy đeo bao tay vào, bảo Kiều Vi Nhã lùi lại, hai thứ này chính là hy vọng cuối cùng để cứu được anh Cả, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.