Kiều Vi Nhã lắc mạnh đầu một cái, quăng đi những suy nghĩ không nên có trong đầu. Sở Lạc Duy có người trong lòng là chuyện tốt, như vậy cậu ta sẽ không tiếp tục bắt nạt cô nữa.
“Bánh Bao Rau, tôi nói thật với cậu này! Về sau cậu đối xử với người trong lòng nhớ ngàn vạn lần phải kìm nén cái tính tình của cậu lại nghe chưa. Không phải ai cũng có thể chịu được cái tính thối hoắc này của cậu đâu!” Kiều Vi Nhã nghiêm trang nói.
Sở Lạc Duy câm nín nhìn cô, tiếp tục chuyển kênh: “Cậu cho rằng tất cả con gái trên đời này đều ngu ngốc đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng như cậu sao?”
Kiều Vi Nhã hơi đổi sắc mặt, dứt khoát đứng dậy cầm gối ôm đập vào đầu Sở Lạc Duy: “Tự cậu đi mà xem! Con mẹ nó tôi có điên mới ở lại cái chỗ này.”
Sở Lạc Duy không nhúc nhích, nhìn gối ôm lăn từ đầu mình xuống mặt đất, nghe tiếng cửa nhà bị đóng sầm lại.
Sở Lạc Duy hơi khom người nhặt gối ôm lên, sau đó thấp giọng nói: “Ngu ngốc.”
Người con gái khác có ai đáng để cậu nói tới một câu không. Ba mẹ của cậu cũng chung sống với nhau như vậy nhưng cô gái ngốc nghếch kia lại hoàn toàn không hề hình ra.
Thư thông báo trúng tuyển được gửi tới, lớp cấp ba của bọn họ tổ chức họp lớp một lần. Người khởi xướng đương nhiên sẽ không phải là lớp trường Sở Lạc Duy mà là lớp phó.
Lúc Kiều Vi Nhã nhận được thông báo liền vui vẻ đồng ý. Dù sao chẳng bao lâu nữa đã mỗi người một nơi rồi, bốn biển năm châu, đâu đâu cũng có.
“Vậy cậu báo với Sở Lạc Duy nhá!” Triệu Hân Hân nói như vậy trong điện thoại.
“Sao tớ phải nói với cậu ta, sao cậu không đi mà nói?” Kiều Vi Nhã nằm trên ghế sofa nhìn em trai mình chơi game. Đột nhiên chân của cô bị Phong Phong đẩy ra. Sau khi Phong Phong ngồi xuồng thì Kiều Vi Nhã quả quyết đặt chân mình lên đùi ba.
“Chẳng phải hai người là thanh mai trúc mã ở cùng một chỗ sao, còn bắt tới gọi điện nữa là sao, tốn tiền lắm.” Triệu Hân Hân cười tít mắt nói.
“Vậy cậu đi mà tìm Sở Vi ấy, hai người bọn họ cả ngày Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu đó!” Kiều Vi Nhã vừa nói xong thì đầu bên kia đã cúp máy: “Hừ, lá gan nhỏ thế không biết.” Triệu Hân Hân thầm mền Sở Vi mấy năm nay nhưng không hề nói ra, chuyện này Kiều Vi Nhã cũng biết.
“Tham gia cái gì?” Phong Phong dựa vào sofa hỏi.
“Họp lớp đó ba, tới lúc khai giảng mọi người lại chạy khắp Đông Tây Nam Bắc.” Kiều Vi Nhã thở dài nói.
“Chị, em cũng muốn đi!” Bạn nhỏ Phong Tỉ Triệt lập tức nói. Đứa bé này trông rất giống Phong Phong nhưng nếu so ra thì vẫn sắc nét hơn.
“Nhóc phá hoại như em đòi đi làm cái gì, đi mà báo với anh Hai của em rằng tối mai phải đi họp lớn đấy.” Kiều Vi Nhã nói, vẫn không đứng dậy.
“Sao chị lại không đi?” Phong Tỉ Triệt đứng dậy, bỏ trò chơi xuống rồi đi ra bên ngoài.
Kiều Vi Nhã nghĩ, còn lâu cô mới đi, người ta đã có người trong lòng rồi cô còn đi làm gì.
Phong Phong nhướng mày nhìn con gái: “Làm sao thế? Vẫn chưa làm lành với nhau à?”
Kiều Vi Nhã đột nhiên ngồi phắt dậy, một tay vòng qua cổ ba mình: “Ba không biết chuyện cái bánh bao kia có đối tượng thầm mến à? Hôm nay con bất ngờ nghe thấy chị Niệm Niệm nói ra cái chuyện ghê gớm này đấy.”
Phong Phong âm thầm ui chao một tiếng trong lòng, tự dưng thấy hài lòng một cách khó hiểu, cái bánh bao rau kia thế này là tự lấy đá đập chân mình rồi.
“Nó cũng đã mười tám rồi, có người thầm mến không phải cũng là chuyện bình thường thôi sao?” Phong Phong từ chối thừa nhận đối tượng kia là con gái của mình.
“Nói cũng đúng, cơ mà với cái tính cách đó của cậu ta thì cũng chỉ có thể thầm mến thôi! Tỏ tình rồi cũng đâu có ai đồng ý cậu ta chứ.” Kiều Vi Nhã nói như thật.
Tại căn biệt thự sát vách, Phong Tỉ Triệt cực kỳ có tình chị em mà bán đứng chị gái mình, ngoại trừ nói cho Sở Lạc Duy biết chuyện đi họp lớp thì còn kể cả cuộc đối thoại của ba với chị gái nhà mình cho Sở Lạc Duy nghe luôn.