Sở Lạc Duy cong môi cười, sau đó lại lái xe đi.
Sở Lạc Nhất đuổi tới cửa, thấy Kiều Vi Nhã tự động ngồi lên xe thì chỉ biết lắc đầu. Quả nhiên cô đoán đúng rồi, chỉ cần chuyện dính tới anh trai là Tiểu Bất Điểm sẽ chẳng có suy nghĩ đi phản đối luôn.
Xong đời rồi, xong đời rồi~
Lúc Sở Lạc Duy đưa Kiều Vi Nhã tới căn hộ bên cạnh trường học thì người giúp việc đã quét dọn xong xuôi cả rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển vào ở.
Kiều Vi Nhã vòng trong nhà hai vòng thấy người con trai kia vào bếp rót nước liền nằm bám cửa nhìn cái bóng người cao hơn một mét tám đó: “Cậu không ở lại trường à?”
“Với thành tích của tôi thì chỉ cần tới học các môn chính không cần phải ở lại trường, cậu cũng tới đây ở luôn đi.” Sở Lạc Duy nói thẳng.
“Hừ, ai muốn ở chung với cậu chứ! Tôi có bị ngu đâu. Không có việc gì tự dưng dâng tới cửa cho cậu bắt nạt, cậu nghĩ tôi bị đần chắc?” Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt nói, sau đó xoay người ra khỏi bếp thì lại tiếp tục quan sát căn hộ này.
Lần này Sở Lạc Duy không tiếp tục bắt ép nữa, tính tình Kiều Vi Nhã hơi khó chịu, buổi tối ngủ chắc chắn không chịu nổi bất cứ tiếng động nào. Sớm muộn rồi cô cũng sẽ quay về đây, cậu chỉ cần chời tới lúc đó thôi.
Căn hộ này là căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, phòng học và làm việc được thiết kế đặc biệt cho Sở Lạc Duy, cậu cần một phòng học lớn.
“Không giữ người giúp việc sao? Sở Vi cũng không tới à?” Kiều Vi Nhã tò mò, vị công tử này có thể sống một mình được hả?
“Sở Vi ở nhà đối diện.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Quả nhiên, cậu Hai không có Sở Vi là không được, cô nghĩ quá nhiều rồi.
“À phải rồi, Triệu Hân Hân học Đại học B đấy.” Nhắc tới chuyện này, Kiều Vi Nhã lập tức nổi giận: “Tôi vốn định học chung với cậu ấy, đều tại cậu hết.”
“Chẳng phải là ở phía đối diện thôi sao, muốn gặp lúc nào mà chẳng được?” Sở Lạc Duy nói rồi bưng nước đi qua, đặt lên bàn.
Kiều Vi Nhã nổi giận: “Vậy cậu sửa đơn nguyện vọng của tôi làm gì? Để bắt nạt tôi, cậu cũng chịu khó dốc hết tâm sức mưu kế ra đấy nhỉ.”
Sở Lạc Duy ngồi xuống ghế sofa, mở tivi xem tin tức: “Bắt nạt cậu cần mưu kế? Thôi đừng có đề cao chỉ số thông minh của cậu nữa.”
“Chỉ số thông minh của ông đây là một trăm tám mươi!”
“Lúc tôi mười tuổi đã được một trăm tám mươi rồi!” Sở Lạc Duy quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, nhàn nhạt nói.
Kiều Vi Nhã chậc lưỡi một tiếng, mở ngăn kéo tìm đồ ăn vặt, vẫn là bà Vu yêu cô nhất biết chỗ nào cũng phải để đồ ăn vặt cho cô.
“Cho nên cậu tính đi tạo phúc cho đỉnh Quang Minh chứ gì?”
Trong tivi đang chiếu buổi phỏng vấn của Sư Niệm.
“Cho nên về chuyện tại sao lần này Sở tổng lại qua Mỹ với tôi, thật ra hoàn toàn là vì công việc hết. Hơn nữa mọi người cũng biết rõ tình bạn giữa chúng tôi. Ba nuôi của tôi là Phong Phong đồng thời cũng là chú Tư của cậu ấy, vậy nên xét về mặt quan hệ thì chúng tôi là chị em, không có bất cứ quan hệ yêu đương nào cả. Theo như những gì tôi được biết thì Sở tổng đã có người trong lòng rồi, vậy nên hy vọng mọi người đừng tiếp tục gán ghép chúng tôi nữa. Dù sao nếu để cô Sở sau này biết được cũng không hay.”
Người trong lòng?
Kiều Vi Nhã khựng lại một chút, cậu ta có người mình thích rồi?
Trong lòng Kiều Vi Nhã có chút chua xót, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thấy chuyện này có liên quan gì tới cô đâu?
Sở Lạc Duy chuyển kênh, lười nghe Sư Niệm tiếp tục nói hươu nói vượn.
“Này Sở Lạc Duy! Cậu có người trong lòng nữa cơ à, sao không nói cho tôi biết?” Kiều Vi Nhã cố gắng đè xuống cảm giác chua sót khó hiểu trong lòng, sau đó ôm bả vai Sở Lạc Duy như thể anh em mà hỏi.
Sở Lạc Duy không thèm quay đầu lại, tiếp tục nhàm chán đổi kênh: “Có liên quan gì tới cậu?” Cả thế giới này đều biết, chỉ có con bé ngốc nghếch này là chẳng biết gì hết thôi!
Một câu của Sở Lạc Duy khiến Kiều Vi Nhã nhất thời im lặng.