Bánh Bao Rau biết đứa nhóc này. Lần trước khi ở trung tâm thương mại, Bánh Bao Đậu đi lạc, chính là cậu ta dẫn con bé về.
Bánh Bao Rau vẫn có chút hảo cảm với cậu nhóc này vì chuyện đó.
“Từ hôm nay trở đi, Sở Vi cũng sẽ đi học cùng các con.” Sở Ninh Dực nói.
“Tại sao ạ?” Bánh Bao Rau không giải thích được.
“Con không bài xích cậu ấy.” Sở Ninh Dực đưa ra câu trả lời, “Mà ba không thể nào theo con cả đời được.”
Bánh Bao Rau hơi cúi đầu, bàn tay nhỏ nhắn xoắn lại với nhau.
“Ba, con...”
“Ba chưa từng yêu cầu con điều gì, nhưng Sở Lạc Duy, nếu như con không thể thu phục được một đám người, ít nhất con phải thu phục được một người.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói với con trai.
Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu đang đùa giỡn cũng sửng sốt một lúc, không hiểu vì sao bầu không khí mới đó đã trở nên thật kỳ quái.
Cậu bé được gọi là Sở Vi kia chủ động quay đầu lại nhìn về phía Bánh Bao Rau, “Tôi là Sở Vi, là đứa trẻ được chú Sở nhận nuôi. Từ hôm nay trở đi tôi muốn làm cái bóng của cậu.”
Bánh Bao Rau ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cậu bé kia.
Cậu ta trông khá dễ nhìn, chỉ có điều là trên mặt có vết thương, có thể thấy trên người cũng có.
Sở Vi không bận tâm đến ánh mắt của Bánh Bao Rau. Cậu chỉ không muốn quay lại cái nơi đó, muốn ở lại đây, việc cậu phải làm là khiến Sở Lạc Duy chấp nhận mình trở thành cái bóng của cậu ấy.
“Tại sao cậu lại muốn làm cái bóng của tôi?” Bánh Bao Rau cũng không hề sợ sệt, nghiêm trang nói.
“Bởi vì tôi không muốn quay về, tiếp tục đánh nhau với những đứa trẻ kia, cũng không muốn tiếp tục ra ngoài lừa gạt người khác, cho nên tôi muốn ở bên cạnh cậu.” Sở Vi không hề giấu giếm, “Vậy tôi có thể ở lại làm cái bóng của cậu không?”
Sở Ninh Dực không nói lời nào, để cho hai đứa trẻ tự giao lưu.
Có một loại trẻ con, nếu vào lúc nó bất lực nhất, bạn trao cho nó sự trợ giúp lớn nhất, đứa bé ấy căn bản sẽ không thay lòng.
Giúp đỡ một đứa bé, có giá trị hơn nhiều so với giúp đỡ một người trưởng thành.
Sở Vi được đưa về Thấm Tâm Viên, giao cho thím Vu chăm sóc.
Thím Vu cả đời không có được đứa con của riêng mình, hiếm hoi lắm mới có một đứa trẻ để cho bà ấy chăm sóc, bà lập tức nhận luôn đứa cháu này.
Khi Tiểu Bảo Bối nhìn thấy Sở Vi liền nhìn về phía ba mình. Giờ cậu đã tám tuổi, dù mới tám tuổi nhưng cậu đã chín chắn hơn trước nhiều rồi.
Sở Ninh Dực gọi Tiểu Bảo Bối lên lầu, thím Vu giúp Sở Vi dọn dẹp lại gian phòng xong liền đi làm cơm tối.
Sở Vi lại chủ động đi làm thân với Bánh Bao Rau, bởi vì Sở Ninh Dực nói với cậu rằng, muốn thực sự ở lại thì phải để Sở Lạc Duy quyết mới được.
***
Trong phòng làm việc.
Sở Ninh Dực vẫn gõ lên mặt bàn, Tiểu Bảo Bối hơi nghiêng đầu, “Ông ngoại con nói, chiến đội thiếu niên Báo Tuyết đang tuyển người, con đã nói với ông về vấn đề này rồi à.”
Tiểu Bảo Bối dừng lại một lúc, không ngờ ba lại biết nhanh đến thế.
“Ông ngoại nói, đội thiếu niên có bốn mức tuổi là sáu, tám, mười hai và mười sáu, con...” Tiểu Bảo Bối hơi cúi đầu, siết chặt bàn tay mình lại.
“Bởi vì luyến tiếc Miên Miên cho nên con đã bỏ qua khóa sáu tuổi, vậy hiện giờ thì sao? Con vẫn muốn đi, mà lần này, có lẽ sẽ là bảy năm, tám năm, thậm chí còn lâu hơn. Ba biết, bây giờ nhắc đến chuyện tình cảm với con còn quá sớm, nhưng ba tin con trai của ba có suy nghĩ riêng của mình, tuyệt đối sẽ không thay đổi, cho nên ba phải nói rõ ràng với con, thời gian rất dễ thay đổi một người.”
Tiểu Bảo Bối vẫn cúi đầu không nói gì, nhưng bàn tay đang siết chặt đã bán đứng tâm trạng của cậu lúc này.
Tiểu Miên Miên vẫn được An Phong Dương nâng niu. Nếu cậu đi rồi, xuất hiện một người khác đối xử tốt với cô bé hơn, nếu vậy phải chăng cậu sẽ không còn cơ hội nữa sao?
Nhưng từ trước đến giờ mục tiêu của cậu vẫn luôn là có thể vượt qua được ba mình, cậu cũng không muốn từ bỏ.