Ván này, xem ra Bánh Bao Rau toàn thắng rồi.
Sau bữa tối, Kiều Nhã Nguyễn đi tìm Thủy An Lạc. Phong Phong cố ý kéo cô con gái hễ mọc chân là chạy của mình lại, anh vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Tiểu Bất Điểm chớp mắt nhìn ba mình: “Ba, sao thế ạ?”
Phong Phong bế Tiểu Bất Điểm ngồi xuống ghế sofa, “Nào, để ba nói với con một chuyện, có phải con rất muốn đánh bại Bánh Bao Rau đúng không?”
“Vâng, nhưng lần nào cậu ta cũng cãi được, hại con lần nào cũng thua.” Tiểu Bất Điểm không phục cho lắm.
“Để ba nói cho con biết làm sao để thắng được nó.” Phong Phong thì thầm bên tai con gái mấy câu.
Tiểu Bất Điểm có chút nghi ngờ: “Như thế có được không ạ?”
“Vì sao không được, nó bảo con thi được hai điểm một trăm, vậy chẳng phải là con nghe theo lời nó à. Búp bê ba mua cho con, mua bao nhiêu cũng được, nếu con thi được hai điểm sáu mươi, sau đó đi hỏi xem nó thấy ngạc nhiên không, bất ngờ không, chẳng phải thế là con thắng rồi đấy sao?” Muốn ở chung lớp với con gái anh à, nằm mơ đi!
Phong Phong không hề cảm thấy hành vi này ấu trĩ tí nào. Anh chỉ biết là, nếu mình không ấu trĩ thì con gái sẽ bị nẫng mất.
“Ha ha ha, ba thật thông minh, làm thế nhất định cậu ta sẽ tức chết.” Tiểu Bất Điểm ôm lấy cổ Phong Phong, vô cùng thân thiết làm nũng.
Phong Phong hài lòng, vậy là con gái vẫn thân thiết với anh hơn.
Thằng nhóc Sở gia kia muốn đấu với anh à, còn xanh và non lắm.
Trước khi cuộc thi vào thứ hai diễn ra, Bánh Bao Rau luôn cảm thấy bất ổn, nhìn Tiểu Bất Điểm đang hát hò bên cạnh, “Sao cậu lại vui vẻ thế hả?”
“Thi xong sẽ được nghỉ mà, không phải dậy sớm nữa, tôi có thể đến quân doanh ở với mẹ tôi, đương nhiên là phải vui rồi.” Tiểu Bất Điểm cười tít mắt nói, quan trọng nhất là, cậu nhất định không biết tôi đang nghĩ gì, moah ha ha~
Bánh Bao Rau nheo mắt nhìn Tiểu Bất Điểm, vẫn cảm thấy bất an. Con nhóc này nhất định có chuyện gạt mình, hơn nữa cậu ta vừa nói gì?
“Cậu tới quân doanh ở, mẹ nuôi làm gì có thời gian để chăm sóc cậu?” Bánh Bao Rau nhíu mày nói.
“Có chị Niệm Niệm rồi mà, chị Niệm Niệm cũng nghỉ, tôi có thể chơi cùng với chị Niệm Niệm.” Tiểu Bất Điểm vẫn nói một cách đương nhiên.
Bánh Bao Rau: “...”
Bực thật!
Mặc kệ cậu ta đi, kệ xác cậu ta.
Giáo viên nhanh chóng bước vào, bắt đầu phát bài thi cho bọn trẻ, còn nói đây là bài thi cuối cùng của nhà trẻ, bảo bọn trẻ phải làm thật cẩn thận, bài thi này liên quan đến việc phân chia lớp khi vào lớp một.
Bánh Bao Rau nhận lấy bài thi từ giáo viên, lại nhìn sang thấy Tiểu Bất Điểm nhận được bài thi liền hí hoáy viết, hình như không có vấn đề gì.
Cuộc thi kết thúc, thứ tư sẽ đến trường để nhận kết quả thi và chia lớp.
Người đến đón bọn trẻ là Sở Ninh Dực, lần này đi cùng Sở Ninh Dực còn có một cậu bé ngồi trên ghế phụ, nhìn tuổi cũng ngang ngang với đám bánh bao.
“Ôi chao, con riêng của ba à, mẹ sẽ liều mạng với ba đấy.” Bánh Bao Đậu vừa leo lên, nhìn thấy cậu nhóc kia liền nói.
Cậu bé kia vẫn cúi đầu túm lấy cái túi nhỏ của mình, toàn thân tỏa ra cảm giác lạnh như băng.
Sở Ninh Dực cười mắng một tiếng, bảo bọn trẻ ngồi yên.
Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu đùa giỡn với nhau. Bánh Bao Rau ngồi một bên nhìn chằm chằm cậu nhóc ngồi bên cạnh ghế lái. Sở Ninh Dực cũng chú ý đến từng biểu cảm của con trai.
“Là cậu?” Bánh Bao Rau đột nhiên nói. Cậu bé kia ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì, sau đó lại tiếp tục cúi đầu.