Tân Nhạc nơm nớp suốt dọc đường. Đến khi cô phát hiện ra nơi họ đến không phải bệnh viện, trái tim thấp thỏm của cô mới từ từ bình tĩnh lại.
“Đây là đâu thế?”
“Đi thôi.” Mặc Lộ Túc nói rồi đi trước dẫn đường.
Tuy Tân Nhạc thấy rất tò mò, nhưng vẫn đi theo anh.
Đây là một khu nhà trông giống viện phúc lợi ở ngoại ô, nhưng cũng không giống lắm, có ba lần cửa, vòng vòng vèo vèo rất phiền phức.
Đi vào bên trong là một loạt nhà trệt, hóa ra có rất nhiều trẻ con đang chơi đùa bên trong, nhưng những đứa trẻ đó, đều có chỗ thiếu hụt.
Tân Nhạc vô thức nhìn về phía Mặc Lộ Túc.
“Cậu Mặc.” Viện trưởng bước tới chào hỏi Mặc Lộ Túc.
Mặc Lộ Túc giới thiệu qua cho họ biết về đối phương, sau đó Viện trưởng lại đi làm việc của mình tiếp.
Mặc Lộ Túc nhìn về phía Tân Nhạc, “Những đứa trẻ ở đây đều bị tàn tật, đa số có vấn đề về trí tuệ, vì bố mẹ chúng không chịu nổi mới bỏ con ở đây.”
Trái tim vốn đã bình tĩnh trở lại của Tân Nhạc lại thấp thỏm. Cô vô thức lùi về sau một bước, mở miệng nói với vẻ phòng bị, “Tại sao anh lại nói những chuyện này với em?”
Mặc Lộ Túc nắm lấy tay cô, vỗ vỗ vài cái như an ủi, nhưng không hề bỏ ra mà tiếp tục dẫn cô đi về phía trước, đi đến trước cửa một căn phòng, Mặc Lộ Túc đột nhiên dừng lại.
“Đứa bé này, mẹ của nó đã dùng nhiều chất kích thích trong thời kỳ đầu của thai kỳ, nhưng mẹ của nó vẫn giữ tâm lý biết đâu sẽ gặp may mắn mà sinh cô bé ra, nhưng đến ngày thứ ba sau khi con bé được sinh ra thì đã bỏ nó lại bệnh viện.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.
Tân Nhạc lắc đầu, muốn lùi về sau, cô hiểu ý của Mặc Lộ Túc.
“Em không muốn thấy, Mặc Lộ Túc, em không muốn nhìn đâu.” Tân Nhạc vừa nói vừa vùng vẫy muốn bỏ đi.
Mặc Lộ Túc không buông cô ra mà còn tăng cường lực trên bàn tay, dẫn cô vào trong.
Tân Nhạc cắn chặt môi, trái tim đập loạn lên.
Đứa trẻ bên trong đang nằm trên giường. Mặc Lộ Túc nói rằng cô bé đã tám tuổi, nhưng cơ thể bé xíu ấy chỉ như đứa trẻ một hai tuổi, đôi chân đó dị dạng một cách nghiêm trọng, đến cả đôi tay cũng dị dạng thành hình như móng gà. Cô bé vẫn đang chảy nước dãi, chiếc đầu nhỏ xoay chuyển một cách chậm chạp.
“Cô bé đã hấp thụ phải một lượng lớn chất kích thích, dẫn đến việc các cơ quan trong cơ thể đều có vấn đề. Đứa trẻ này không thể sống quá mười tuổi.” Mặc Lộ Túc nói nhỏ, “Đây là đứa trẻ đầu tiên anh tiếp xúc khi mới đến bệnh viện. Khi đó họ nói rằng, một cái chết không đau đớn là biện pháp tốt nhất dành cho những đứa trẻ như thế này. Lúc đó anh cũng nghĩ giống em vậy, mỗi người đều có quyền được sống. Nhưng bây giờ nhìn cô bé, anh bắt đầu nghĩ, có phải ban đầu anh đã làm sai hay không.”
Tân Nhạc bấu chặt vào lòng bàn tay mình, nhìn cô bé khuyết tật nghiêm trọng kia.
Đối với cô mà nói, đây là một đả kích quá lớn.
Nếu như con của cô phải sống cả đời như vậy, phải hít thở bầu không khí này mà không hề có ý thức hay suy nghĩ gì, thậm chí có lẽ còn bị dị dạng tứ chi, cô mong muốn điều đó sao?
“Nhưng cho dù như thế, anh vẫn ủng hộ quyết định của em, Tân Nhạc, em biết vì sao không?” Mặc Lộ Túc đột nhiên đổi hướng đề tài.
Tân Nhạc khựng lại, không hiểu ý anh.
Cho dù như thế, anh vẫn ủng hộ quyết định của em.
Cho dù biết đứa trẻ này có lẽ sẽ được sinh ra trong dáng vẻ như vậy, anh vẫn ủng hộ quyết định của em.
Anh muốn nói câu này sao?
Tân Nhạc cúi đầu nhìn đứa trẻ kia một lần nữa, hai tay siết chặt lại.
Họ là bác sĩ, cả hai biết rằng trong hoàn cảnh đó, tỷ lệ khỏe mạnh của đứa trẻ không phải chỉ có khả năng bằng 0, mà chắc chắn sẽ bằng 0, nhưng là do cô vẫn cương quyết quá thôi.