“Anh sẽ cân nhắc.” Mặc Lộ Túc nói xong gắp đồ ăn cho Tân Nhạc.
“Vậy nếu em đến, giáo sư liệu có đồng ý cho em trợ giảng hay gì đó không.” Tân Nhạc tươi cười hỏi.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn cô, lại nghĩ tới những điều Thủy An Lạc nói với mình.
“Nhạc Nhạc, anh...” Mặc Lộ Túc định nói, thực ra cô không nhất thiết phải hết lòng vì anh, nhưng Tân Nhạc quá nhạy cảm. Anh nói ra có thể khiến Tân Nhạc nghĩ linh tinh thêm.
Cho nên, trước khi mọi chuyện được nói rõ ràng, anh không thể nói những lời đó được.
Tân Nhạc nhìn anh, “Anh sao cơ?”
“Không sao đâu, ăn cơm đi, lát nữa đưa em tới thư viện dạo vài vòng.” Mặc Lộ Túc nói xong, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tân Nhạc khẽ mím môi, tiếp tục ăn cơm.
Cô vẫn ăn rất nhiều, nhưng Mặc Lộ Túc đã quen rồi.
Thư viện trong trường được xây trên hồ Trung Hưng, đối diện với cổng trường. Tân Nhạc cảm thấy đây là bộ mặt của trường cô, bởi vì thư viện là công trình kiến trúc đẹp nhất, không có công trình nào khác trong trường sánh ngang tầm được.
Tân Nhạc nói suy nghĩ này với Mặc Lộ Túc.
“Kiến trúc sư tham gia xây dựng thư viện là một kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, nghe nói ban đầu cũng là sinh viên trường mình, vì gia đình có truyền thống theo nghề Đông y nên bố mẹ ép học ngành Y, sau đó ra nước ngoài học kiến trúc. Bản vẽ thư viện trường là anh ta vẽ, bởi vì đó là nơi duy nhất mà anh ta có thể học được thứ khác ngoài Y.”
Tân Nhạc: “...”
Người này giỏi quá, chuyển hướng giữa chừng mà vẫn có thể tạo ra tác phẩm xuất sắc như vậy, đúng là không thể kinh khủng hơn được.
Mặc Lộ Túc và Tân Nhạc bước vào. Tân Nhạc đưa anh lên tầng ba, “Đây là nơi em thường đến, ngồi một mình tự học ở đây, cũng không muốn về kys túc xá nữa.
Mặc Lộ Túc nhướng mày, nhìn về phía sau. “Anh hầu như toàn ngồi đọc sách ở đó.”
Tân Nhạc nhìn theo ngón tay anh, khóe miệng khẽ giật giật, trước kia họ chỉ cách nhau gần thế thôi sao?
Thế nhưng cô thực sự không nhìn thấy anh, tiếc thật đấy.
Nhưng điều này cũng cho thấy rằng, trước kia họ thực sự không có duyên với nhau.
Hai người đi thăm thư viện, thăm hồ Trung Hưng, khu rừng nhỏ, đi thăm một lượt những nơi có thể đến, nhưng cũng phát hiện ra, gần như lần nào họ cũng lướt qua nhau.
Sau khi ra khỏi khuôn viên trường, Tân Nhạc chớp mắt nhìn Mặc Lộ Túc, “Em có cảm giác như đã lỡ mất cả thế giới vậy.”
Mặc Lộ Túc đưa tay ra xoa đầu cô, “Nhưng em còn có anh.”
“Nhưng người em lỡ mất chính là anh.” Tân Nhạc thở dài, mặt mày ủ dột, thắt dây an toàn.
Mặc Lộ Túc không nghĩ như vậy. Khi đó anh không biết cách yêu một người như thế nào, nếu gặp được Tân Nhạc chưa chắc đã là chuyện tốt. Kkhi đó anh còn chưa từ bỏ Thủy An Lạc, có lẽ sẽ chỉ mang đến cho cô thêm nhiều khổ đau.
Bây giờ mới vừa vặn, không sớm không muộn.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Tân Nhạc mở lời.
Mặc Lộ Túc hơi khựng lại. Trước khi khởi động xe, anh nhìn Tân Nhạc chăm chú. Dường như anh vẫn băn khoăn không biết có nên đưa cô tới đó hay không.
Tân Nhạc nhìn dáng vẻ của anh mà không khỏi sững sờ, không hiểu sao cô cảm thấy bất an.
“Rốt cuộc là đi đâu thế?” Lần này cô không còn vẻ háo hức chờ mong như ban nãy nữa mà đã lộ rõ vẻ lo lắng. Cô vô thức đặt tay lên bụng mình, “Đồng ý với em đi, Mặc Lộ Túc, anh đồng ý với em đi.”
Tân Nhạc nói mà như sắp khóc tới nơi, bởi vì Mặc Lộ Túc khiến cô cảm thấy quá kinh khủng.
Mặc Lộ Túc đưa tay nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng nắn nắn, nhưng không khởi động xe.