Mặc Lộ Túc chắc cũng yêu cô một chút nhỉ.
Y tá cắm xong kim truyền, Tân Nhạc vội vàng lấy điện thoại ra thanh toán chi phí khám bệnh tại nhà cho người ta.
Tiễn y tá đi xong, Tân Nhạc mới nhìn về phía người đàn ông nãy giờ vẫn dựa người vào ghế sofa. Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Trưa nay anh uống rượu à?” Tân Nhạc mím môi hỏi.
“Ừ, uống vài ly cùng lãnh đạo, không đáng là bao.” Mặc Lộ Túc nói xong, anh mở mắt ra nhìn thấy Tân Nhạc với đôi mắt đỏ ửng, vội vàng vươn tay nắm lấy tay cô, “Sao lại khóc rồi, anh thật sự không sao mà, vết thương chỉ hơi viêm thôi.”
“Vậy chúng ta đi bệnh viện đi.” Tân Nhạc vừa nói vừa có ý định kéo anh đứng dậy.
Bàn tay nắm lấy tay Tân Nhạc của Mặc Lộ Túc không hề động đậy, anh nói, “Chưa được, phiên tòa chưa kết thúc, Chu Bái Bì đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Nếu anh đến bệnh viện lúc này, chắc chắn lão sẽ giậu đổ bìm leo. Anh không sao đâu, đỡ anh vào phòng em nghỉ một lát, truyền xong là ổn.”
Tân Nhạc còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt anh, nhất thời không nói được gì nữa, chỉ có thể đỡ anh chầm chậm đứng dậy, một tay giơ cao bình nước truyền, đi vào phòng.
Giường đơn của Tân Nhạc thuộc loại một mét tám, mình cô nằm có thể ngủ ngon lành, nhưng với một người có vóc dáng hơn một mét tám như Mặc Lộ Túc thì hơi khó khăn.
“Hay là qua phòng ba mẹ em nhé?” Tân Nhạc treo bình nước xong, hỏi anh. Nhưng khi cô quay đầu lại, người trên giường đã ngủ rồi, chân anh còn vắt lên thành giường.
Tân Nhạc điều chỉnh tốc độ chảy của bình truyền. Cô ngồi xuống thảm trải sàn bên cạnh giường, chống cằm nhìn người đàn ông trên giường.
Mặc Lộ Túc không phải kiểu người đối tốt với ai đó vì trách nhiệm, nếu không trước kia anh sẽ không đối xử với cô như vậy. Cho nên bây giờ anh như vậy, có thể xác nhận rằng, vì cô là cô, cho nên anh mới đối tốt với cô.
Nguyên nhân này, có được tính là tình yêu không?
Nhưng trước nay, tại sao anh chưa từng nói yêu cô?
Tân Nhạc thở dài, từ đầu đến cuối không nỡ nhắm mắt lại, như thể chỉ cần nhắm mắt lại là cô sẽ không nhìn thấy anh nữa.
Phiên tòa diễn ra rất thuận lợi. Lúc bốn rưỡi chiều mẹ Tân Nhạc gọi điện về, bà nói con trai của Chu Bái Bì căn bản không hề bị thương, cũng không bị thương nặng như Tân Dương, nhưng vì những hành vi độc ác của mình nên hai cha con nhà họ Chu đều bị tuyên án.
Tân Nhạc nghe giọng nói phấn khởi của mẹ, nhìn về phía Mặc Lộ Túc một lần nữa, những thứ này đều là công lao của anh ấy.
Ngày mai Tân Dương có thể đi học lại, bên phía trường học cũng xin lỗi công khai, cùng với đó tư cách học sinh tuyển thẳng của Tân Dương cũng được công bố.
Mẹ Tân Nhạc vui vẻ mua rất nhiều đồ ăn, nhưng khi về đến nhà, bà liền phát hiện ra Mặc Lộ Túc bị sốt rồi.
Sự phấn khởi biến mất trong phút chốc, mẹ Tân Nhạc sờ đầu Mặc Lộ Túc, “Sốt cao thế này mà còn không đi bệnh viện?”
Tân Nhạc đang cố gắng giảm nhiệt độ cho Mặc Lộ Túc bằng phương pháp vật lý, nghe câu nói nôn nóng của mẹ, cô ngẩng đầu nhìn lên, “Bị viêm dẫn tới sốt đấy ạ, không sao, ba, lát nữa ba chạy qua bệnh viện giúp con, con viết đơn thuốc, ba đi mua ít thuốc cho con nhé.”
“Được rồi, con cứ viết đi, Tân Dương, chạy xuống quầy thuốc dưới tầng mua miếng dán hạ sốt đi.” Bố Tân Nhạc cũng sốt ruột.
Mẹ Tân Nhạc và Tân Dương mỗi người bận một việc, Tân Nhạc thấy Mặc Lộ Túc mở mắt ra, vội vàng hỏi anh, “Thế nào rồi, chúng ta tới bệnh viện đi được không?”
Mặc Lộ Túc lắc đầu, bàn tay nóng rẫy của anh nắm lấy lòng bàn tay cô, “Không sao, truyền xong thuốc tiêu viêm với thuốc hạ sốt là ổn, đừng quên, bản thân em cũng là bác sĩ, một cơn sốt nhỏ thôi mà bác sĩ Tân.” Giọng anh đã khản đặc nhưng vẫn cố an ủi cô.