Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2735: Chưa từng nói, chưa từng nói [1]



Tuy rằng Mặc Lộ Túc vừa tiến vào thương trường, nhưng dù gì cũng người nhà họ Mặc, cho nên giải quyết được rất nhiều việc mà không tốn sức. Anh không hề hứa hẹn đầu tư vào bất kỳ ngôi trường nào, nhưng cũng không phủ nhận chuyện mình muốn đầu tư. Anh chỉ nói, đợi khi chuyện của em vợ kết thúc sẽ bàn kỹ hơn với bộ trưởng.

Câu nói này khiến hai chân hiệu trưởng Cẩu mềm nhũn, không phải đang nói tới việc xử lý trường của ông sao?

Hơn nữa điều này cũng khiến hiệu trưởng Cẩu hiểu rằng, ông đã đạp phải tấm sắt rồi.

Sau bữa cơm trưa, bộ trưởng có ý mời Mặc Lộ Túc đi xem xét nơi khác, nhưng Mặc Lộ Túc đã đứng dậy chối từ, “Bộ trưởng Lưu, ngại quá, vợ tôi vẫn còn đợi ở nhà, tôi phải về rồi.”

“Hiếm khi thấy cậu Mặc lo chuyện gia đình như vậy, tôi cũng không làm khó cậu Mặc nữa, khi nào có thời gian lại mời cậu Mặc tới gặp mặt nhé.” Bộ trưởng Lưu cười khà khà, đi ra ngoài cùng Mặc Lộ Túc.

“Sẽ có thôi, tạm thời tôi chưa rời khỏi thành phố S, tôi và vợ sẽ ở đây vài tháng, có thời gian tôi sẽ đích thân tới thăm hỏi Bộ trưởng Lưu.” Mặc Lộ Túc nói dứt câu, thư ký đã lái xe tới.

Thư ký của Bộ trưởng Lưu mở cửa xe giúp Mặc Lộ Túc. Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu cảm ơn, sau khi tạm biệt bộ trưởng mới lên xe rời đi.

“Cậu Mặc này trông nhẹ nhàng nho nhã quá, chẳng giống người làm kinh doanh gì cả.” Người bên cạnh bộ trưởng nói.

“Đừng thấy Mặc Lộ Túc nhẹ nhàng nho nhã như vậy mà xem nhẹ. Lúc cậu ta tàn nhẫn cũng không yếu thế hơn ông anh họ Sở Ninh Dực của mình đâu. Bên phía trường học tôi không cần biết đã xảy ra chuyện gì, các ông nhanh chóng giải quyết ngay cho tôi, nếu không thì mối họa này các ông sẽ phải tự gánh đấy.” Bộ trưởng Lưu nói xong cũng lên xe đi luôn.

Tất cả các hiệu trưởng không muốn bước chân xuống vũng nước đục, ai nấy nhanh chóng rời đi.

“Chỉ là một kẻ ngoại tỉnh thôi mà? Tôi tìm người...”

“Tìm người cứu cái thân ông đi.” Hiệu trưởng nói xong, tức tối trừng mắt nhìn Chu Bái Bì, sau đó vội vàng rời đi, ông ta cũng phải đi tìm người cứu mình nữa chứ.

Phiên tòa được mở vào buổi chiều.

Mặc Lộ Túc không đi, Tân Nhạc cũng không đi, chỉ có Tân Dương và bố mẹ cô đi.

Tân Nhạc trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, “Tại sao không cho em đi?”

“Sức khỏe của em không được tốt, mà sức khỏe của anh thì rõ rành rành là không cho phép. Anh không ở bên cạnh em, anh không yên tâm.” Mặc Lộ Túc nói rất thản nhiên.

Tân Nhạc: “...”

Ôi chao, sao tự dưng bật ra câu này rồi, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý mà.

Nhưng Tân Nhạc vẫn nhanh chóng đến bên cạnh Mặc Lộ Túc, nhìn anh với vẻ lo lắng, “Anh không sao chứ? Có phải vết thương lại bị rách ra rồi không?”

Cô không quên đâu, bây giờ Mặc Lộ Túc còn chưa được coi là khỏi hẳn.

Mặc Lộ Túc dựa vào ghế, nắm lấy bàn tay đang định xem xét vết thương trên ngực mình, sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa, “Ra mở cửa đi.”

Tân Nhạc lo lắng nhìn anh, nhưng vẫn đứng dậy đi xem thử.

“Ai thế?” Tân Nhạc bước tới và cất tiếng hỏi, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy một y tá.

Tân Nhạc vội vàng mở cửa ra. Cô y tá nhấc hộp thuốc trên tay lên, “Có một anh hẹn lịch tiêm từ trước, anh ấy sống ở đây phải không?”

Tân Nhạc quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc mà đau lòng.

Cô y tá bước vào, lấy thuốc trong hộp ra. Đây là lần đầu tiên có người yêu cầu tiêm tại nhà, còn có thể tự phối hợp các loại thuốc thành đơn thuốc ngay trong lúc nói chuyện điện thoại nữa.

Tân Nhạc chỉ đứng yên đó rồi nhìn cô y tá bận rộn công việc của mình.

Hai ngày nay anh ấy bận rộn vì cô, đến cả lúc nghỉ ngơi cũng bị cô giày vò phải nấu cơm cho cô ăn, nhưng anh lại không hề nói gì cả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv