Phong Phong đưa Kiều Nhã Nguyễn đi, mẹ Kiều thì khóc nấc trong lòng chồng mình, tuy con gái đã lấy người ta từ lâu rồi, nhưng giờ phút này đây bà mới thật sự cảm thấy con gái của bà giờ đã là của người khác rồi.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn khóc mãi trên xe, ban nãy cô còn trách mẹ mình, nhưng lại không ngờ tất cả những gì mẹ làm đều vì muốn nghĩ cho cô, thậm chí không tiếc vì cô mà tự mình hầu Phong Phong súc miệng.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn ra sau, ba mẹ đã ngày một xa. Tuy biết lát nữa sẽ gặp lại, nhưng lúc này đây cô vẫn cảm thấy cô càng ngày càng xa ba mẹ mất rồi.
Cô không còn là con gái của ba mẹ nữa mà là vợ của Phong Phong, là mẹ của Kiều Vi Nhã rồi.
Phong Phong ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô, “Đợi bên phía em yên ổn lại, anh sẽ đón ba mẹ em qua đó ở, còn anh với Tiểu Bất Điểm sẽ ở lại thành phố A.”
“Anh tưởng em là trẻ con chắc.” Tuy Kiều Nhã Nguyễn nói như vậy nhưng lại rất cảm kích Phong Phong, vì anh sợ cô ở bên đó không thể chăm sóc được mình, lại không muốn lỡ dở tương lai của con gái cho nên mới chọn con đường này. Ba mẹ đi theo cô có thể chăm sóc được cho cô, còn anh ở lại chăm sóc cho con gái.
“Bọn anh sẽ chờ em được điều về, trong những tình huống thế này không phải quân đội sẽ cân nhắc ưu tiên sao? Anh với con ở đây, họ cũng không thể để hai chúng ta sống xa nhau được đúng không nào? Sớm muộn gì cũng có thể được điều lại thôi.” Phong Phong nói rồi cúi nhìn người con gái đã bị lem đường kẻ mi, nhìn vào đôi mắt đã khóc nhòe của cô.
Phong Phong thở dài, xem ra giờ phải bảo chuyên viên trang điểm dặm lại cho cô rồi.
Kiều Nhã Nguyễn tựa vào lòng anh không nói gì. Có lẽ mẹ nói đúng, Phong Phong chỉ có cô và Tiêu Bất Điểm, anh cũng luôn muốn có thêm đứa con nữa nhưng sau lần cô nói không muốn sinh nữa anh cũng không đề cập tới nữa, thật ra anh vẫn muốn mà nhỉ.
Hay lần này cứ để anh thỏa nguyện đi vậy.
Khách sạn chỉ cho phóng viên của vài tòa soạn vào, còn lại chỉ có thể đợi ở cửa, chủ yếu vì trước khi cô dâu chú rể tới, Sở Lăng Phong đã đưa vợ và con tới.
Sở Lăng Phong không bao giờ tham gia vào các sự kiện ở phía Bắc, nhưng lần này lại xuất hiện ở đây.
“Ngài Sở được mời tới tham gia hôn lễ sao?”
“Nghe nói hai ngài Sở sắp thành một nhà rồi có phải thật không? Sở Lạc Nhất thật sự là con gái nuôi của ngài sao?
“Ngài Sở, có thể trả lời một chút không?”
Sở Lăng Phong nhíu mày, nhìn vợ chồng Sở Ninh Dực cũng vừa xuống xe.
Bảo vệ lập tức mở đường cho họ. Sở Ninh Dực thấy bà xã mình sớm đã chạy mất dạng liền bất đắc dĩ lắc đầu, “Sao lại tới đây?”
“Gặp con gái nuôi của tôi.” Sở Lăng Phong thản nhiên đáp.
Sở Ninh Dực: “...”
Anh thừa nhận rồi hả?
“Khoai Tây ơi con càng ngày càng đáng yêu rồi.” Thủy An Lạc nói xong lại xoa xoa mặt nhóc. Khoai Tây cười khanh khách, đáng yêu dến mức Thủy An Lạc không chịu nổi.
“Ngài Sở, ngài Sở...”
Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn những phóng viên kia, “Có vài vấn đề bên phía công ty sẽ trả lời, xin lỗi chúng tôi đang vội.”
Nói rồi Sở Ninh Dực liền dẫn luôn họ đi vào.
“Song Sở lại sắp lên trang nhất rồi, hai anh có cần đến mức thế không? Ngay tới hôn lễ của người ta mà cũng muốn cướp vị trí trang nhất nữa.” Thủy An Lạc bĩu môi nói.
“Ha ha ha, họ sẽ nói với cô đây không phải lỗi của họ, ai bảo họ đi tới đâu cũng lên trang nhất chứ, chẳng qua là người ta không có khả năng làm được chuyện đó mà thôi.”
Thủy An Lạc yên lặng một hồi, tỏ ý câu này: Rất chuẩn!
Vì hai người đó thật sự sẽ nói như vậy, hơn nữa cũng sẽ làm như vậy nữa.