Kiều Nhã Nguyễn khom lưng nhặt lì xì lên, mở ra xem, hóa ra bên trong không phải là tiền mà là chi phiếu, được nha, cái tên này chịu chơi đấy.
“Chị dâu, nhận lì xì rồi thì mau mở cửa đi mà!” Phong Phong vội nói, hiện tại anh chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng chóng thấy mặt cô dâu của mình. Người anh luôn yêu thương nhớ nhung cuối cùng hôm nay cũng gả cho anh rồi.
Mân Hinh bước qua, nói: “Chỉ mỗi tiền lì xì thì không đủ đâu, Ảnh đế có cái gì không biết không?”
Phong Phong ngoảnh lại nhìn An Tam. Đây là chị dâu Ba nhà anh đấy hả? Sao có thể làm vậy được chứ.
Vì không muốn cướp danh tiếng của Phong Phong cho nên hôm nay An Phong Dương rất quy củ mặc một bộ âu phục màu đen giống y hệt Sở Ninh Dực, thu hết dáng vẻ yêu nghiệt của mình lại. Hiện giờ anh thấy Phong Phong đang nhìn mình một cách bất mãn cũng chỉ mỉm cười đáp lại, vợ anh làm cái gì cũng đúng hết.
Phong Phong quay đầu lại, bật ra một hơi rồi nói: “Tôi không biết nhiều thứ lắm, tôi hát rất khó nghe, ngoại trừ đóng phim ra thì tôi không biết làm cái gì cả!”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Người này còn dám nói nữa sao? Không biết hát mà ở một lần khai mạc lễ trao giải, lên hát một bài rồi được phong làm Ảnh đế hát hay nhất kia kìa.
Nhưng mà Phong Phong đã quá coi thường mấy cô gái này rồi.
“Vậy thì đừng hát đi, dù sao thì anh cũng không biết mà!” Mân Hinh tốt tính nói.
Thủy An Lạc cùng Tân Nhạc lập tức giơ ngón cái với Mân Hinh. Cô em họ cũng nhảy nhót chạy qua muốn góp vui cùng mọi người.
“Chị dâu à...” Phong Phong khóc không ra nước mắt.
Thủy An Lạc thì thầm gì đó bên tai Mân Hinh khiến Mân Hinh không chịu nổi mà bật cười.
Người bên ngoài nghe được tiếng cười thì hung hăng quay đầu nhìn chằm chằm lão đại của mình, nhất định là cô nhóc kia lại nghĩ ra ý xấu gì rồi.
“Nhớ chú ý một chút, buổi tối còn phải quậy động phòng nữa.” Sở Ninh Dực thản nhiên lên tiếng uy hiếp, dám nói vợ của anh à, không muốn sống nữa hả?
Phong Phong quyết đoán quay đầu lại, nịnh nọt nói: “Chị dâu bảo làm cái gì tôi làm cái đó, nhưng mà có thể nhanh nhanh một chút được không, tôi sợ lỡ giờ lành.”
“Yên tâm đi, tôi có canh thời gian mà, không lỡ được.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
“Phong Phong, hôm nay là ngày đại hỉ của anh, tuy rằng hai người lái xe không bằng nhiều năm như vậy nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày công bố với khắp thiên hạ, hai người đã có giấy phép lái xe rồi, tôi cũng làm khó dễ anh quá đâu!”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
“Không phải chứ, cái gì gọi là lái xe không bằng nhiều năm hả?”
“Cô dâu đừng có mà lên tiếng, đừng hòng liên hợp với kẻ địch ngoài kia!” Tân Nhạc quay đầu nhắc nhở Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn khóc không ra nước mắt. Cái đàm người này sao lại chơi ác như vậy chứ hả?
“Được, chị dâu cứ nói đi!” Vì cưới được vợ về nhà, Phong Phong không thèm đếm xỉa đến cái gì nữa, trọng điểm là đằng sau anh lúc này còn có hai ông anh phản bội anh em, chỉ một lòng với vợ mình.
“Hãy nói mười điểm tốt của Nhã Nhã nhà chúng tôi đi!” Mân Hinh nói.
Thủy An Lạc làm bộ đá Mân Hinh một cái rồi thấp giọng nói: “Đơn giản quá!”
Mân Hinh tỏ ý cô chưa nói hết, ngay lúc người bên ngoài còn đang dương dương đắc ý muốn trả lời thì Mân Hinh đột nhiên lên tiếng một lần nữa: “Đừng nói cái gì mà chúng tôi đã biết, muốn nói thì nói cái gì riêng tư ấy, anh hiểu mà!”
Phong Phong: “...”
Chị dâu! Thằng em này hoàn toàn không hiểu!
An Phong Dương khựng lại một chút rồi cười to, quả nhiên đây mới là bản sắc của vợ anh chứ, tốt tốt, thực sự tốt lắm.
“Chân dài, eo dẻo, dễ đẩy ngã!”
Kiều Nhã Nguyễn đưa tay che mặt lại, tại sao cô lại đồng ý kết hôn cơ chứ, dám người này chơi ác quá đi mất!
“Mới được ba cái, thiếu bảy cái nữa!” Mân Hinh nhắc nhở.