Em họ của Kiều Nhã Nguyễn vừa mới vào năm nhất đại học, đang bị bộ phim Trúc Mã làm cho chết mê chết mệt, gần đây toàn quấn lấy Kiều Nhã Nguyễn đòi anh rể ký tên để cầm đi bán, thế nhưng lại bị chị họ của mình, cũng chính là cô Phong danh chính ngôn thuận cho một cái tát bay về Thái Bình Dương.
Lúc này cô bé thấy Triệu Uyển Uyển lại càng kích động hơn, đòi ầm lên muốn ký tên.
“Uyển Uyển đừng để ý đến con bé đó.” Kiều Nhã Nguyễn không biết tại sao lại đi tìm một đứa ngốc thế này làm phù dâu cho mình nữa.
“Chị! Sao chị có thể như vậy chứ hả? Ở trường em không dám nói rằng anh rể của em là Phong Phong, chỉ sợ bị người ra chặn đường thôi đấy!” Cô em họ đáng thương nói.
Triệu Uyển Uyển xách túi của mình lên, rút một tấm poster bên trong ra. Cô có thói quen cất giữ poster phim điện ảnh và phim truyền hình của mình cho nên lần này lấy định đem về nhà. Triệu Uyển Uyển ký tên xong thì đưa cho em họ: “Chữ không được đẹp, em đừng chê nhé.”
“A a a a a a, còn có cả poster nữa! Chị Uyển Uyển! Chị yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ cố nhẫn nhịn không đăng lên wechat vội, chờ mọi chuyện xong xuôi thì em mới đăng cơ!” Cô em họ kích động kêu lên.
Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt: “Câu chị này gọi thân thiết quá nhỉ, người ta đã đồng ý chưa thế?”
“Chị Uyển Uyển...” Em họ tỏ vẻ đáng thương.
Thủy An Lạc với Tân Nhạc liếc nhìn nhau một cái, Tân Nhạc đặt một tay lên vai của Thủy An Lạc, nói: “Bà nói xem, tính khí như Kiều Nhã Nguyễn ấy mà, lúc đi học chỉ hận không thể cho nổ toàn trường, thế quái nào lại có một cô em họ hoạt bát như vậy nhỉ?”
“Lão Phật Gia, nói thật đi, mày là đột biến gen đúng không?!”
“Hai người cút ngay!”
Triệu Uyển Uyển khẽ cười: “Không sao đâu, tôi vốn không có nhiều bạn bè nên mọi người coi tôi như bạn bè đã khiến tôi vui lắm rồi!” Trong giới giải trí thì nào có ai dám thật lòng kết bạn với ai. Mấy người này ở nơi cao cô không với nổi, nhưng họ lại không chê cô thì làm sao cô dám ghét bỏ người ta đây.
Thủy An Lạc nhìn về phía Triệu Uyển Uyển, chợt có chút xót thương người con gái luôn cười dịu dàng này. Người thân duy nhất của cô tuy là mẹ của Tiểu Sư Niệm, nhưng đến khi tìm được thì cô ấy đã không còn nữa.
Trên thế giới này, ngoại trừ Tiểu Sư Niệm ra thì không còn bất kỳ một ai là thân nhân máu mủ với Triệu Uyển Uyển nữa cả, chỉ còn cái nhà ba mẹ nuôi giống như quỷ hút máu kia.
Chiến hữu của Kiều Nhã Nguyễn vẫn luôn nói cái gì đó với cô, hơn nữa có vẻ như vẫn luôn kìm nén sự kích động. Lần này cả phù rể lẫn chú rể đều là nam thần của cô đấy.
“Bạch Bạch, dè dặt một chút đi!” Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ nói.
Cô gái được gọi là Bạch Bạch mặc chiếc váy phù dâu màu hồng nhạt, có lẽ là vì nghề nghiệp cho nên làn da của cô đen hơn so với em họ và Triệu Uyển Uyển, thế nhưng vẫn được tính là một mỹ nhân.
“Lúc này mà không căng thẳng thì không phải là fan chân chính nữa rồi.” Bạch Bạch vẫn nhìn ra bên ngoài.
“Đồng ý, lúc này mà còn dè dặt cái gì nữa! Em nói với bạn học của em là em đi làm phù dâu cho anh chị, đám chúng nó đều nói em còn kích động hơn cả đám cưới của mình nữa! Em có thể không kích động sao? Đó là thần tượng của em đấy!”
“Sao tao cảm thấy mày không tìm phù dâu mà đang tìm người háo sắc thế hả Lão Phật Gia?” Thủy An Lạc cười nói.
“Được rồi, tôi chỉ cần một mình Uyển Uyển thôi, mấy người có thể lăn đi được rồi!” Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được muốn đạp hết mấy người này đi.
Kiều Nhã Nguyễn vừa mới dứt lời thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Thủy An Lạc thở dài một tiếng rồi từ từ đi về phía cánh cửa: “Ai thế?”
Tân Nhạc cũng đi theo, bám vào vai của Thủy An Lạc mà hô to với người bên ngoài: “Không đưa lì xì không mở cửa, đây là quy định!”
Người bên ngoài tựa như đã chuẩn bị từ sớm, cho nên dưới cánh cửa nhanh chóng được tuồn vào sáu cái bao lì xì, nhìn độ dày cũng không tính là nhiều, bởi vì nhét nhiều hơn nữa thì không nhét qua nổi.