Thủy An Lạc cất điện thoại đi. Cô cũng nhìn thấy Jack Tông, đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, đúng là già chát luôn!
Người như thế này, chỉ có nước bị người ta đè thôi!
Kiều Nhã Nguyễn cất áo cưới vào. Cô đã sớm đoán ra rằng lần này không đơn giản như vậy.
“Ông lão này nói gì vậy, tôi nghe không hiểu lắm.” Kiều Nhã Nguyễn dùng dáng vẻ “nghe ông nói láo” để nhìn ông ta, sau đó định đứng dậy rời đi.
“Chắc cô Kiều cũng biết Phong Phong có được thành tựu như ngày hôm nay đều nhờ vào tôi rồi nhỉ.”
Giọng điệu lớn lối quá, người này lấy đâu ra lắm tự tin thế? Lương Tịnh Như* cho ông ta hả? Tiếc ghê, đụng phải Kiều Nhã Nguyễn rồi.
* Lương Tịnh Như: ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc.
Không có tác dụng gì hết!
“Thế thì có thể ông không biết, không có ông, thành tựu của anh ấy sẽ còn lớn hơn thế nữa kìa.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh, đánh giá Jack Tông từ trên xuống dưới, “Hay là vì, ông đã già tới mức không quay được thứ gì ra hồn rồi nên mới dùng cách này để ăn bám vào sự nổi tiếng của anh ấy?”
Thủy An Lạc nheo mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn, câu này nói chuẩn quá!
“Miệng lưỡi sắc bén gớm nhỉ”, Jack Tông mỉm cười, “Bây giờ cậu ta đang mở họp báo tin tức, không biết nếu bây giờ cô Kiều xảy ra chút chuyện thì cậu ta sẽ thế nào nhỉ?”
“Ông muốn làm gì?” Thủy An Lạc nhíu mày, có chút bất an.
Kiều Nhã Nguyễn nheo mắt lại, bật cười chế giễu, “Đây là thành phố A, ông có thể làm gì được? Đăng thêm vài tin tức à? Hay là lập tài khoản ảo để mắng chửi tôi?”
“Cô to gan lắm!”
“Không to, chỉ là không dễ để ông dọa sợ thôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, đưa tay nắm lấy cánh tay Thủy An Lạc, “Uy hiếp xong chưa? Uy hiếp xong rồi thì tôi đi đây.”
“Cô Kiều, miệng lưỡi sắc bén quá không có lợi cho cô đâu.” Jack Tông nói xong, lui về phía sau một bước, năm người đàn ông to lớn mặc đồ đen đã bao vây xung quanh.
Thủy An Lạc khựng lại, sau đó cô bị Kiều Nhã Nguyễn kéo ra phía sau.
“Cô Kiều, Phong Phong là của tôi, bây giờ cô nhận thua vẫn còn kịp đấy.” Jack Tông nở nụ cười lạnh lẽo.
Thủy An Lạc nhìn nụ cười của ông ta, theo bản năng, cô chỉ muốn nôn ra. Người đàn ông này còn có thể làm người ta thấy buồn nôn hơn được nữa không?
Kiều Nhã Nguyễn vẫn tiếp tục cười, nhưng cô cũng có cảm nhận như Thủy An Lạc, đó là... buồn nôn!
Với tính cách của Phong Phong, chỉ sợ rằng cho dù có phải chết cũng không chịu dính dáng gì tới thứ già cỗi này, chẳng trách năm đó anh ấy thà rời Hollywood để về nước phát triển sự nghiệp. Có thứ biến thái này, ở lại đó đúng là rước tủi rước nhục vào người.
“Cô Kiều, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.” Jack Tông lộ vẻ mặt điên cuồng. Phong Phong là của ông ta, làm sao có thể lấy người khác được?
“Tôi sợ ông sẽ hối hận thôi.”
Kiều Nhã Nguyễn nói xong, đưa cái hộp cho Thủy An Lạc, sau đó nhìn năm người đàn ông kia, “Lão già ơi, ông cho rằng có tí tiền để thuê người là hay hớm lắm sao?”
Thủy An Lạc lùi về một góc an toàn, chống tay lên bàn, “Jack Tông, cho dù ông rất có tiếng tăm trên thế giới, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của chúng tôi, ông không thấy mình huênh hoang quá hả?”
“Câu này của cô Sở có ý gì?” Jack Tông khinh bỉ Thủy An Lạc bằng vẻ mặt “tôi già thế đấy“.
Thủy An Lạc hơi nhún vai, “Cũng không có ý gì, tôi chỉ cảm thấy ông trời rất công bằng, cho dù quay phim hay, nhưng tiếc rằng không được thông minh cho lắm thôi.”
Jack Tông nhíu mày, sau đó nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn, “Không ai tới cứu hai đứa bây đâu, đây là cơ hội cuối cùng của mày, chỉ cần mày rời xa Phong Phong, tao có thể tha cho mày!”
“Muốn đánh thì nhanh lên hộ cái, nói gì mà lắm thế.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh.
Thủy An Lạc: “...”
Cô gái này quả nhiên vẫn bạo lực như mọi ngày!