Mặc Lộ Túc ngưng lại, ngẩng đầu nhìn ba Tân Nhạc, sau đó lại nhìn về phía Tân Nhạc, “Cháu định mấy hôm nữa sẽ làm, chuyện hôn lễ cháu muốn nghe ý kiến của hai người.”
Mặc Lộ Túc nói xong, Tân Nhạc ngẩn ngơ. Chuyện này anh chưa từng nói với cô, cô cũng tưởng rằng Mặc Lộ Túc chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hóa ra anh đã nghĩ cả rồi.
Tân Nhạc đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua anh ấy nói cô không tin tưởng anh ấy. Lẽ nào cô thực sự không tin tưởng anh sao?
Tân Nhạc bắt đầu hỏi chính mình, rốt cuộc là cô sai? Hay là anh sai nhỉ?
“Cô chú không có ý kiến gì đâu, thanh niên các con cứ vui vẻ là được.” Mẹ Tân Nhạc cười khà khà đáp lời.
“Mẹ, hai hôm trước con còn nghe thấy mẹ cãi nhau với cô nhé, không phải vì cô nói rằng chị con gả cho người lắm tiền mà bị người ta đá đi sao? Cái miệng của cô con mà nói thì xung quanh không ai không biết, mẹ còn tỏ vẻ độ lượng làm gì?”
“Cái thằng quỷ này, mẹ với cô nói mấy câu, mày nghe làm cái gì?” Mẹ Tân Nhạc nhíu mày trừng mắt nhìn con trai, lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Đừng nghe nó nói linh tinh, hai đứa hòa thuận tốt hơn bất kỳ điều gì rồi.”
Tân Nhạc hơi cúi đầu, tất nhiên cô biết những người ấy nói năng khó nghe cỡ nào.
Mặc Lộ Túc gắp thêm thức ăn cho Tân Nhạc, sau đó anh nói, “Đợi sức khỏe của Tân Nhạc ổn định hơn, cháu sẽ đưa cô ấy về đó sống một thời gian.”
Tân Nhạc bỗng ngẩng phắt lên, nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ không thể tin nổi. Cô biết anh đang cố giữ thể diện cho ba mẹ cô.
Ba Tân Nhạc cuối cùng cũng hài lòng một cách triệt để, một người đàn ông có lòng với người phụ nữ của anh ta hay không, ông vẫn có thể nhìn nhận được.
Bởi vì trong nhà chỉ có hai gian phòng cho khách, thím Diêu đã ở một phòng, Tân Dương đành phải ra ngoài ở tạm.
Tân Nhạc liên hệ với Thủy An Lạc, hỏi xem cô ấy có thể thu nhận em trai cô không.
“Được chứ, đừng nói mỗi em trai, ba mẹ bà tôi cũng thu nhận được luôn.” Thủy An Lạc cười cười nói, lúc này họ vừa tới ảnh viện áo cưới, đang định đi lấy váy cưới.
“Vâng, biết nhà bà lắm tiền rồi, người đàn ông của bà sống ở trang viên lớn nhất thành phố A nên chẳng thiếu tiền, nhưng mà thu nhận thằng em tôi là được rồi. Ba mẹ tôi ở bên đây.” Tân Nhạc chậc chậc vài tiếng.
“Được thôi, lát nữa tôi đi lấy áo cưới qua rồi tiện thể đón thằng bé luôn.” Thủy An Lạc nói xong liền bước vào tiệm đồ cưới cùng với Kiều Nhã Nguyễn.
“Thôi không cần đâu, tối tôi đưa nó qua cũng được, Kiều Nhã Nguyễn còn nhiều thứ phải chuẩn bị mà.” Tân Nhạc nói, quay đầu nhìn hai người đàn ông đang chơi cờ trong phòng khách. Tân Dương cứ hoa chân múa tay mãi nên bị ba cô đạp thẳng ra chỗ khác.
“Có gì cần chuẩn bị đâu, lúc trước mẹ nó đã chuẩn bị xong hết rồi.” Thủy An Lạc nói xong, nhìn thấy nhân viên cửa hàng mang áo cưới ra, “Trước khi qua bà gọi cho tôi nhé, tôi ra đón mọi người.”
“Ừ.” Tân Nhạc đáp lời, “Chuyện tin tức thế nào rồi? Làm đám cưới lúc này thực sự không sao chứ?”
“Chắc là không sao đâu, một ông già thôi mà.” Thủy An Lạc nói, nhìn nhân viên đóng gói vào hộp cẩn thận rồi đưa cho Kiều Nhã Nguyễn, “Cứ thế nhé, lát nữa tôi gọi lại.”
Tân Nhạc đáp lời, ngắt cuộc gọi.
“Cô Phong, áo cưới của cô đây.” Nhân viên mỉm cười nói, đưa hộp cho Kiều Nhã Nguyễn.
“Cô Kiều bây giờ còn có tâm tình nghĩ tới chuyện đám cưới, đúng là dũng cảm đến đáng khen nhỉ.” Một giọng nói già nua đột ngột vang lên từ phía sau.
Bàn tay đang cầm bộ áo cưới của Kiều Nhã Nguyễn siết chặt lại, ánh mắt cô bỗng hiện lên vài phần hung ác. Cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Jack Tông đang đi tới.
Già... thế!
Phong Phong quả nhiên là một tên biến thái mới chọc tới thứ biến thái như thế này.