Lúc này Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không biết Phong Ảnh đế vĩ đại đang có tâm lý xoay chuyển ra sao. Cô chỉ nghĩ xem chuyện này phải giải quyết như thế nào.
Lúc xe về đến Thấm Tâm Viên, Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang nằm ngủ ở băng ghế sau.
Phong Phong xuống xe rồi cẩn thận ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn trở về phòng.
Ở phía cổng lớn cách đó không xa, Bánh Bao Rau đang nhặt đồ trước cửa liền thấy hai người đi vào. Nhóc quay đầu nhìn Tiểu Bất Điểm còn đang ném đồ chơi loạn xạ rồi nói một tiếng: “Ba và mẹ của cậu về rồi kìa.”
“Hở?” Tiểu Bất Điểm sửng sốt rồi vội vàng bỏ đồ chơi xuống, nhấc cái chân ngắn ngủn một mẩu chạy ra ngoài, hình như hôm nay ba với mẹ về sớm hơn mọi khi.
Bánh Bao Rau: “...”
Cái đồ không biết liêm sỉ này cứ thế chạy luôn, sớm biết thế đã không nói cho cậu ta biết rồi.
Lúc Tiểu Bất Điểm chạy về đến nhà thì đã không thấy bóng dáng ba mẹ đâu nữa. Bé lập tức chống tay vào cái eo nhỏ của mình rồi lớn tiếng gọi: “BA!!!” Ba bé đâu thể ỷ vào chân dài hơn bé mà bắt nạt bé như vậy được chứ.
Mẹ Kiều đi ra thấy Tiểu Bất Điểm không mặc áo khoác lại toát mồ hôi đầy đầu thì vội vàng đi tới bế bé lên: “Ôi trời ơi, tổ tông của bà ơi, tại sao cháu không mặc áo vào đã chạy ra ngoài thế hả?” Tuy rằng nhà chính cách chỗ này không xa, thế nhưng nhìn cháu gái nhỏ mặc có quần áo mỏng chạy qua chạy lại giữa mùa đông thì bà vẫn có chút không nỡ.
Tiểu Bất Điểm đưa tay lau mồ hôi, bất mãn nói: “Ba của cháu không chờ cháu!”
Mẹ Kiều ôm cháu gái ngồi xuống phòng khách. Bà vừa thấy Phong Phong ôm Kiều Nhã Nguyễn trở về, nghĩ bụng chắc là còn đang ngủ.
“Có lẽ ba của cháu không nghe thấy thôi, về sau không được không mặc quần áo ấm đã chạy ra ngoài trời nữa biết chưa?” Mẹ Kiều nói.
Tiểu Bất Điểm le lưỡi, nhóc chỉ là quên mất thôi mà.
Ba Kiều cười ha hả đón lấy Tiểu Bất Điểm: “Cháu chơi có vui không?”
Tiểu Bất Điểm gật đầu: “Nhưng mà Bánh Bao Rau thật quá đáng ghét!”
Bánh Bao Rau vừa mới vội vàng cầm áo khoác của bé con tới cửa thì nghe được những lời này. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Rau lập tức thay đổi. Con nhỏ vô lương tâm này dám nói xấu sau lưng nhóc.
“Bánh Bao Rau tới kìa.” Mẹ Kiều cười ha hả nói, có chút hơi xấu hổ.
Tiểu Bất Điểm thì lại chẳng cảm thấy ngại ngùng chút nào, thậm chí còn hừ một tiếng rồi tiếp tục chơi đùa với ông bà ngoại.
Bánh Bao Rau quyết định không để ý tới bé nữa mà cầm quần áo đưa cho mẹ Kiều: “Bà ơi, đây là quần áo của Tiểu Bất Điểm ạ, cháu về trước đây.” Bánh Bao Rau nói rồi gật đầu chào, sau đó xoay người đi về.
“Này! Bánh Bao Rau! Cậu không thấy tôi à, sao cậu không chào tôi hả?” Tiểu Bất Điểm tức giận nói.
Bánh Bao Rau quay đầu lại, ở nơi mà ông bà ngoại nuôi không thấy được liền cho Tiểu Bất Điểm một ánh mắt tự ngẫm lại đi, sau đó thì xoay người đi hẳn.
Ba Kiều ôm Tiểu Bất Điểm cười nói: “Đứa bé này ấy mà, sau này thành tựu của nó có khi còn lớn hơn cả ba mình ấy chứ!” Tuổi còn nhỏ đã có thể bình tĩnh đến như vậy, hơn nữa lại cực kỳ lễ phép hoàn toàn không giống một đứa bé hơn hai tuổi.
“Đúng thế.” Mẹ Kiều cũng công nhận lời nói của ba Kiều, sau đó cất quần áo của Tiểu Bất Điểm đi.
Tiểu Bất Điểm hừ hừ, Bánh Bao Rau thì có bản lĩnh gì chứ, chỉ có một gương mặt suốt ngày nhăn nhó làm người ta chán ghét thôi! Ngay cả lúc ngủ cũng có vẻ mặt y như vậy khiến bé phải hoài nghi liệu mặt của Bánh Bao Rau còn có biểu cảm gì khác không.
Lúc Phong Phong đi xuống thì Tiểu Bất Điểm lập tức quăng Bánh Bao Rau đi mà nhào vào lòng ba mình, làm nũng đòi ôm một cái, sống chết cũng không chịu xuống.
Phong Phong ôm bé con lên rồi lễ phép chào hỏi với ba mẹ Kiều. Mẹ Kiều không đáp lại câu nào nhưng ba Kiều thì khá hơn một chút.
“Còn vài ngày nữa là đến ngày tổ chức hôn lễ rồi, thấy không ổn thì lại kéo dài thời gian ra đi vậy!” Ba Kiều đưa ra ý kiến của mình.