Không có khả năng Phong Phong đi gặp Jack, Kiều Nhã Nguyễn cũng tuyệt đối không để anh đi.
Nhất là sau khi Phong Phong cho cô nhìn ảnh chụp của Jack, một lão già chết tiệt mặt đầy râu.
Kiều Nhã Nguyễn có chút đồng tình sờ sờ bả vai của Phong Phong, đứa bé này thật đáng thương, may mà lão già chết bầm kia không thành công, chứ nếu không Phong Ảnh đế trắng trắng mềm mềm nhà cô đã bị chà đạp rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn ra lão già kia không phải hạng người dễ trêu, dù sao thân phận của ông ta cũng bày ra ở đó, trong giới điện ảnh cũng là một nhân vật sáng giá.
“Không biết nữa, anh còn đang nghĩ cách, lão già chết tiệt đó làm ăn rất biết đưa đẩy, nhưng chắc chắn sẽ có chứng cớ gì đó, mấy năm nay lão ta chơi đùa không ít đàn ông với phụ nữ rồi, kiểu gì cũng tồn tại một sợi tơ nhện hay một vết chân ngựa thôi.”
“Không ăn được thì đạp đổ sao?” Lão già này coi mình là tổng tài bá đạo chắc?
“Giỏi lắm, chính là ý này! Những người được ông ta nâng đỡ, có thể lấy được giải thưởng thì cơ bản đều bị ông ta chà đạp cả rồi!” Phong Phong nói rồi nhặt quần áo lên, giúp Kiều Nhã Nguyễn mặc lại.
“Vậy thì ý đồ của ông ta với anh vẫn còn rất sâu đấy, nhiều năm như vậy rồi mà ông ta vẫn không buông tha?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
“Mấy năm em không có mặt thì ông ta cũng có gọi điện cho anh, anh chưa bao giờ bắt máy của ông ta cả, thậm chí tin nhắn còn chẳng buồn đọc mà xóa luôn! Chỉ có điều chắc tin chúng ta kết hôn lần này đã đả kích ông ta rồi.” Phong Phong vừa nói vừa mặc đồ vào cho Kiều Nhã Nguyễn: “Nói chung ông ta mà còn tiếp tục nữa thì anh cam đoan khiến ông ta khó giữ được danh tiếng tuổi già, thân bại danh liệt!”
Phong Phong hạ mắt xuống, nhưng Kiều Nhã Nguyễn vẫn có thể cảm nhận được sự khát máu đang tỏa ra từ người Phong Phong.
Mấy lão già chết tiệt kiểu này quả thực cần ăn đòn.
Hai người ở trong xe tiếp tục ôn tồn trong chốc lát rồi Phong Phong mới trèo lên ghế lái, cho xe rời khỏi bãi đậu xe ngầm.
Kiều Nhã Nguyễn nằm ở băng ghế sau, gác hai chân lên cửa xe rồi dùng tay bóp bóp.
“Lúc trước Mân Hinh từng nói người kia ở thành phố A, nói cách khác là Jack đã đến thành phố A rồi, xem ra chuyện giữa anh và ông ta đã là tình thế bắt buộc. Không ngờ đến cuối cùng tình địch của em lại là một ông già!” Kiều Nhã Nguyễn nói, tay vẫn còn bóp bóp cái chân của mình, trong chốc lát cũng không thành thật được.
Phong Phong lái xe ra khỏi bãi đậu xe, âm thầm chấp nhận cách nói của Kiều Nhã Nguyễn: “Hôm nay không tới công ty nữa, về nhà thôi.”
Kiều Nhã Nguyễn không có ý kiến: “Gần đây mẹ em có xem tin tức, cho nên phiền.”
“Anh biết.” Phong Phong cũng hiểu cảm giác của mẹ vợ. Nếu có người dám nói như vậy về Tiểu Bất Điểm với anh thì nhất định anh sẽ giơ dao chém tới tận cửa, chém chết cái đầu chó kia.
“Vậy anh phải làm sao đây? Ở giới điện ảnh thì ông ta là nhân vật lớn, Sở Thị cũng không phải đối thủ của ông ta!” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
Đây mới là điều mà Phong Phong kiêng kỵ. Nếu muốn dựa vào truyền thông cùng internet mà muốn giết chết ông ta thì khả năng không lớn, bởi vì giới truyền thông cả thế giới cũng phải nể mặt ông ta. Vậy nên hiện giờ chỉ có thể tìm được chứng cứ rồi dựa theo trình tự tư pháp mà làm thôi.
“Anh sẽ nghĩ cách trước tiên lái dư luận sang hướng này.” Phong Phong nghiêm túc hứa hẹn.
“Thật ra em cũng không sao đâu, bị chửi cũng đâu mất miếng thịt nào.” Kiều Nhã Nguyễn vỗ lên bả vai của Phong Phong một cái rồi lại nằm trở về: “Đừng vì quá chú tâm đến em là thay đổi kế hoạch của anh.”
Phong Phong siết chặt vô lăng, nếu như không phải vì hiện giờ đang lái xe thì anh ta thật sự muốn ôm Kiều Nhã Nguyễn vào lòng mà hôn điên cuồng một trận.
Tuy rằng từ lúc cô theo anh tới giờ vẫn không ngừng bị dính tới phiền phức, thế nhưng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ rời bỏ anh mà đi cả.
Đời này người mà anh nợ nhiều nhất không phải là con gái, mà chính là cô.