Sở Ninh Dực thu lại ý cười nơi khóe mắt, vì câu hỏi của MC mà gợi lên một tia cười lạnh.
“Về chuyện lần này của Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường, còn có trước vấn đề hôn sự của Phong Phong, hiện nay Sở Thị đã chuyển giao thủ tục pháp luật rồi, giữa vợ của tôi và giám đốc Lưu không tồn tại chuyện ép buộc phải từ chức.”
“Có người nói sau khi Chủ tịch Thủy Mặc Vân rời đi thì Viễn Tường vẫn luôn do Tổng giám đốc Lưu quản lý, chuyện này có phải là sự thực hay không?”
“Công lao của Lưu tổng đối với Viễn Tường là điều không thể bỏ qua, đây là sự thực, dù là ai cũng không có cách nào lật đổ được sự thực này! Thế nhưng việc đó cũng không có nghĩa là từ nay về sau Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường có thể thay tên đổi họ!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
MC dừng một chút, An Phong Dương tiếp lời: “Có vài người không biết vị trí của mình ở đây, thậm chí còn luôn tơ tưởng tới thứ không thuộc về bản thân mình, còn ảo tưởng về người đàn ông vốn không thuộc về mình mà không biết tự lượng sức rồi làm ra những chuyện khiến người đời phải cười chê!”
Giọng nói của An Phong Dương rất lạnh lùng, những từ “có vài người” lại nói cực kỳ rõ ràng.
“Ý của An tổng là gì?”
“Chuyện của tôi và vợ tôi vốn là chuyện riêng, cho tới bây giờ tôi hoàn toàn không có ý định sẽ công khai, nhưng mà vẫn có những người không biết tự lượng sức mình!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Tôi và vợ tôi kết hôn không có liên quan tới bất kể một quyền lợi nào, chỉ đơn giản là vì tôi yêu cô ấy, đơn giản như vậy thôi! Tôi cũng hy vọng cô Lưu có thể nhìn cho rõ, cái mà cô có cùng lắm chỉ là trình độ học vấn mà thôi. Cô hoàn toàn không có bất cứ công lao gì với Viễn Tường lại càng không có tư cách nghi ngờ vợ của tôi! Tiến sĩ thương mại thì sao chứ? Lúc vợ của tôi học đại học năm thứ tư đã mạo hiểm cứu giúp thiên tai ở tuyến đầu đấy, còn cô Lưu lúc đó đang làm cái gì?”
Cô Lưu!
Sở Ninh Dực hoàn toàn không nể mặt mũi một chút nào mà nói ra “có vài người” trong miệng An Phong Dương là ai.
“Sinh viên giỏi thì sao? Ba năm nay vợ của tôi tổng cộng làm một trăm hai mươi bảy ca phẫu thuật lớn nhỏ, trong đó có năm lần cô ấy phải đứng bên bàn phẫu thuật ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ! Còn cô Lưu từ trước đến gì không hề làm ra bất cứ cái gì tạo ích lợi cho công ty! Nói cách khác nghĩa là hiện giờ cô Lưu cầm tiền lương nhưng không hề bỏ ra bất cứ nỗ lực gì!”
Sở Ninh Dực nói như vậy khiến Thủy An Lạc cũng phải sửng sốt, di động của cô lập tức rung lên.
[Kiều Nhã Nguyễn: Con bà nó, một trăm hai mươi bảy lần.]
[Thủy An Lạc: Tao có biết đâu]
Bởi vì cô chưa bao giờ tính toán xem rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu cuộc phẫu thuật.
[Tân Nhạc: Thức ăn cho chó, câu nói kia của bà chính là thức ăn cho chó đó.]
Thủy An Lạc lại ngẩng đầu nhìn tivi, sắc mặt của người đàn ông kia vẫn lạnh lùng như trước.
“Khi vợ của tôi còn chưa ra đời thì Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường đã được định sẵn là của cô ấy rồi! Tôi muốn hỏi cô Lưu, cô lấy cái gì để so sánh với vợ của tôi vậy? Chỉ là mấy năm quản lý thôi mà, ai cho cô cái tự tin để nghĩ rằng Viễn Tường là của cô?” Lời này của Sở Ninh Dực cũng đủ mỉa mai.
MC có chút theo không kịp Sở Ninh Dực: “Ý của Sở tổng tức là có người cố ý gây ra chuyện này?”
“Ha ha, có khả năng là cô Lưu cảm thấy công lao vất vả mấy năm nay của Lưu tổng ở Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường quá lớn, đồng thời lại thấy em gái xinh đẹp nhà tôi không có năng lực quản lý nên tự động cho rằng công ty Viễn Tường này cũng phải thay bằng tên của cô ta! Chậc chậc chậc, cái lý do soán vị này thật đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt!”
Sở Ninh Dực cúi đầu không nói.
“Thế nào cô Lưu? Cách thức bóc trần mọi mọi chuyện không đúng như ý cô thế này thì cô ngạc nhiên không, có vui không? Có lẽ ngay bây giờ cô đã trở nên nổi tiếng rồi đó!” An Phong Dương cười ưu nhã, lời nói của anh giống như một đứa bé vừa được cho kẹo.