Mặc Lộ Túc vừa rót được cốc nước, nghe xong câu hỏi của cô, chậm rãi đặt ấm nước xuống, sau đó nói, “Lạc Lạc nói với anh.”
Tân Nhạc khựng lại, muốn đưa Thủy An Lạc tới đây à?
“Ồ...” Tân Nhạc cảm thấy lồng ngực mình đau xót. Cô miễn cưỡng cười cười, sau đó gọi ông chủ tới, “Những thứ này trước đã, lát nữa chúng tôi lại gọi thêm.”
“Được rồi, muốn ăn nước lẩu trong hả? Trước kia vẫn ăn loại cay cơ mà”, Ông chủ nhìn vào thực đơn, “Sao thế, không thích ăn khoai tây chiên giòn nữa à, món đấy là món tủ cơ mà?”
Tân Nhạc cười ngượng ngùng, “Anh ấy vừa phẫu thuật xong, không ăn được cay.”
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc rồi nhìn về phía ông chủ, “Lẩu trong đổi thành lẩu uyên ương hai ngăn đi, những thứ trước kia cô ấy thích mỗi món một phần.”
“Ha ha, được, Tân Nhạc à, chồng cô biết thương người ghê, cô hạnh phúc thật đấy.” Ông chủ nói xong, xoay người vào bếp chuẩn bị.
Tân Nhạc: “...”
Ông chủ à, sao hôm nay ông nói nhiều thế.
Những món mà Tân Nhạc thích rất nhiều, sau khi ông chủ bưng đồ ăn lên, Mặc Lộ Túc kinh ngạc. Khuôn mặt Tân Nhạc bỗng chốc biến thành màu gan heo. Cô hậm hực, “Thực ra trước kia em không ăn nhiều đâu, thật đấy.”
Mặc Lộ Túc nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc, nhìn cô ấy bỏ hết những thứ mình thích ăn vào phần nước trong, “Ăn được là tốt, em gầy quá, sau này ăn nhiều một chút.”
Mặc Lộ Túc nhìn phần nước lẩu đỏ lè bên cạnh, không khỏi nhíu mày, ăn như vậy mà không thấy nóng dạ dày hả?
Tân Nhạc gắp đồ nhúng lẩu cho anh xong, bắt đầu nhúng phần của mình, “Mùa đông ăn cái này là sướng nhất, lâu lắm không được ăn lẩu rồi. Ông chủ, cá sốt tiêu cay của tôi đâu?” Tân Nhạc nói xong, gọi với vào phía sau.
Mặc Lộ Túc: “...”
Cô gái à, cô có chắc là trước đây cô ăn không nhiều lắm không?
“A a a a a bắt đầu rồi bắt đầu rồi, nam thần của tôi sắp xuất hiện rồi.” Người ở bàn bên cạnh đột nhiên kích động, khiến cho Tân Nhạc phải quay đầu lại mà nhìn.
Tivi đang phát chương trình phỏng vấn độc quyền của Sở Ninh Dực, ngồi bên cạnh anh là An Phong Dương mặc vest đỏ, khóe miệng anh ấy từ đầu đến cuối luôn giữ nụ cười, ánh mắt đào hoa không ngừng bắn điện chíu chíu.
Tân Nhạc vội vàng bỏ đũa xuống, lấy điện thoại ra chụp hình rồi gửi vào nhóm chat.
[Tân Nhạc đã gửi một ảnh.]
[Tân Nhạc: Chương trình phỏng vấn người đàn ông của bà và người đàn ông của anh ấy bắt đầu rồi kìa.]
Khi Thủy An Lạc nhìn thấy tin nhắn này, cô phun hết nước trong miệng ra bàn, bị con trai nhìn bằng ánh mắt kỳ thị mới vội vàng lấy khăn giấy lau miệng.
Người đàn ông của bà và người đàn ông của anh ấy.
Nói hay lắm!
Cho nên, cô bị cắm sừng rồi hả?
Nhưng mà nghĩ lại thì đây cũng đâu phải là lần đầu tiên cô bị Anh Xinh Trai cắm sừng đâu.
[Thủy An Lạc: Bà đang ở đâu đấy? Sao tôi thấy cái tivi này quen quen?]
[Tân Nhạc: Ở quán Tứ Xuyên, ăn lẩu cay, chụp cho bà xem nhé.]
[Thủy An Lạc: Cút ngay ~]
[Kiều Nhã Nguyễn: Chậc chậc chậc, nói chuyện vui vẻ vậy, đi cùng với đàn anh chứ gì? Bà đắc ý như thế là hay lắm sao? Bà có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?]
[Tân Nhạc:...]
[Tân Nhạc: Bà có Phong Ảnh đế rồi còn gì, không thì đưa Phong Ảnh đế cho tôi đi.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Chơi luôn, lấy ra mà đổi.]
[Tân Nhạc: A a a a a, coi nam thần, coi nam thần kìa, tôi phải ăn lẩu đây.]
Tân Nhạc nói xong, vội vàng bỏ điện thoại xuống, cứ như trong điện thoại có thứ gì đó kinh khủng lắm. Ánh mắt cô không dám liếc về phía Mặc Lộ Túc, sợ anh nhìn ra điều gì đó, tiếp tục ngẩng lên nhìn tivi.
Không thể không nói rằng, người đàn ông như Sở Ninh Dực, cũng may không tham gia vào giới giải trí, nếu không Ảnh đế bây giờ chắc không phải Phong Phong rồi.