Ánh mắt của Mặc Lộ Túc lướt qua Trưởng khoa rồi nhìn đám người phía sau lưng bà.
“Thân là Viện trưởng, tôi không tiện xen vào chuyện khoa Sản các người, thế nhưng hôm nay các người không cần coi tôi là Viện trưởng nữa.” Giọng của Mặc Lộ Túc nhẹ tênh, tựa như đang nói cho đám người kia biết rằng hôm nay anh lấy thân phận người thừa kế Mặc Thị tới đây.
Nhưng thân phận này lại càng khiến người ta sợ hãi hơn.
“Hôm nay chúng ta không nói những chuyện khác, chỉ nói chuyện hai năm Tân Nhạc làm việc ở bệnh viện này thôi nhé.” Mặc Lộ Túc lại nhẹ nhàng quăng ra một đề tài.
Anh khác với Sở Ninh Dực, lúc Sở Ninh Dực chơi đùa người khác thì thích dùng cách một câu nói giết chết quân địch, khiến đối phương tự động bỏ vũ khí, tiếp nhận sự hành hạ thản nhiên của Sở Ninh Dực trong sợ hãi.
Nhưng rõ ràng Mặc Lộ Túc tàn nhẫn hơn Sở Ninh Dực nhiều. Anh thích từ từ đùa bỡn, thích để đối phương từ từ gia tăng sự sợ hãi theo thời gian rồi mới chạm đến cái thời điểm tiếp nhận sự hành hạ kia.
Mấy bác sĩ quay sang nhìn nhau vài lần, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ do bọn họ đã làm quá nhiều điều nên cũng chẳng nhớ đến chuyện của Tân Nhạc nữa. Hơn nữa Tân Nhạc đã ly hôn với Mặc Lộ Túc rồi nên họ cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì nữa cả.
“Tân Nhạc là do tôi đưa tới bệnh viện này, là ai đã tung tin nói cô ấy đi cửa sau?” Mặc Lộ Túc nói rồi đảo qua mấy người kia: “Sau lưng thì thôi, nhưng người nào đứng trước mặt cô ấy chỉ trích cô ấy, lăng nhục cô ấy thì tự động bước ra, đừng để tôi phải đi điều
tra.”
“Viện trưởng Mặc, anh nói vậy là có ý gì?” Trưởng khoa nhíu mày nói.
“Không có ý gì, tôi đã nói rồi, ngày hôm nay không cần coi tôi là Viện trưởng, tôi tới đây để xử lý chút chuyện riêng mà thôi! Nói trắng ra ai từng bắt nạt Tân Nhạc thì đúng ra, đừng chờ đến lúc tôi phải ra tay.” Mặc Lộ Túc nhàn nhạt nói, rồi lấy một cây bút trong ống đựng bút, nhẹ nhàng chuyển động qua lại trên bàn: “Thời gian của tôi không nhiều lắm, đừng lãng phí thời gian của tôi! Bác sĩ Lưu, ông gọi tất cả Trưởng khoa đến đây. Trước khi tôi còn chưa chết thì cái bệnh viện này vẫn là của họ Mặc! Nếu như ngay đến chuyện này mà không giải quyết cho nghiệm thì đây không phải là cái bệnh viện nữa mà là giới giải trí luôn rồi đây!”
Bác sĩ Lưu sung sướng đi ra ngoài, Viện trưởng không hổ là Viện trưởng, vừa ra tay đã ác như vậy rồi.
“Viện trưởng Mặc đang muốn xử từ chỗ khoa Sản chúng tôi sao?” Trưởng khoa Sản là một bà lão đã hơn sáu mươi tuổi, công tác
bệnh viện Mặc Thị cũng đã nhiều năm, ít nhất so về tuổi tác thì Mặc Lộ Túc bị giới hạn hơn nhiều.
“Trưởng khoa Lục, không phải tôi muốn xử lý từ chỗ bà mà vì ở đây là nơi có nhiều vấn đề nhất.” Mặc Lộ Túc nói rồi đặt bút trong tay xuống: “Mấy năm nay thành tích của bà rất tốt, chẳng phải chờ đến sang năm là có thể lên chức Phó Viện trưởng rồi sao?”
Mặc Lộ Túc bật cười thành tiếng: “Nhưng mà thành tích quan trọng, thì bà cũng phải chú ý đến đức hạnh của một người thầy thuốc chứ.”
“Trong bệnh viện đấu đầu chẳng có chút chuyện tán gẫu với nhau, cậu làm thế này là vì Tân Nhạc sao?” Trưởng khoa càng cảm thấy không phục.
“Bà nói đúng, tôi chính là vì Tân Nhạc!” Mặc Lộ Túc trầm giọng trả lời, bởi vì anh xót cho Tân Nhạc cho nên mới phải nhịn một bụng tức không thể nói với Tân Nhạc, nhưng những người này tự gây ra giờ còn trách ai được nữa?
Lúc Thủy An Lạc biết chuyện này là lúc cô đang chỉnh lý bệnh án, hiếm lắm mới có hôm Bánh Bao Rau ngủ cả một buổi chiều mà không tỉnh lại. Cô biết chuyện này là bởi vì bác sĩ Triệu trên đường về có gọi điện thoại nói cho cô biết.
“Thật sao? Đàn anh thật sự vì Tân Nhạc mà đuổi toàn bộ bác sĩ của khoa Sản ạ?” Thủy An Lạc khiếp sợ, lẽ nào đàn anh thông suốt đầu óc rồi?
“Không chỉ như vậy thôi đâu, lúc đó tôi còn nghe nói tất cả các phòng ban đều đang chỉnh đốn lại hết, ai cũng biết chuyện người mới tới đều sẽ bị bắt nạt cả, Mặc Thị muốn chỉnh đốn lại điều này trong bệnh viện.”
“Việc bắt nạt người mới cũng là chuyện bình thường mà, lúc tôi mới tới bệnh viện cũng bị như vậy thôi, chỉ là không ngờ đàn anh lại vạch nó ra, việc này Tân Nhạc nói thế nào?” Thủy An Lạc kích động hỏi.