Bác sĩ Cừu hơi khựng lại, ông bị ánh mắt của Mặc Lộ Túc làm giật mình.
Chỉ có thể nói Viện trưởng Mặc vì quá quan tâm cho nên mới làm rối loạn bước đi của mình.
Quan tâm quá sẽ bị loạn.
Đáng tiếc.
“Được rồi.” Bác sĩ Cừu bất đắc dĩ nói.
Mặc Lộ Túc nắm chặt tờ báo cáo trong tay, cả khuôn mặt đen sì như bầu trời trước cơn mưa.
Anh nghĩ là anh phải làm cái gì đó mới được, nếu không thì cảm giác này sẽ nghẹn chết anh mất.
Nhưng mà làm cái gì đây?
Thế nên lúc Tân Nhạc ra ngoài thì Mặc Lộ Túc đã đi đâu mất rồi.
Cô được bác sĩ Triệu đỡ ngồi xuống giường bệnh, liền hỏi: “Mặc Lộ Túc đâu rồi?”
Bác sĩ Triệu cũng không biết, dù sao thì bà cũng chỉ là bác sĩ mượn từ bên ngoài tới cho nên cũng không rõ ràng chuyện của bệnh viện Mặc Thị cho lãm.
“Bác sĩ Triệu cứ về trước đi, tôi không sao nữa rồi, mấy ngày nay làm phiền bác sĩ phải chạy qua chạy lại hai bên rồi.” Tân Nhạc dựa đầu vào gối nằm xuống, sắc mặt tái nhợt của cô có hơi đáng sợ.
“Bệnh viện trả gấp đôi tiền lương nên cũng không tính là mệt.” Bác sĩ Triệu đã hơn năm mươi tuổi, là một người rất điềm đạm. Bà ngồi xuống cạnh giường rót cho Tân Nhạc một cốc nước: “Thật ra trước đây lúc con gái tôi mang thai vì dùng sai thuốc nên cũng không giữ được đứa trẻ, giờ nghĩ lại, nếu khi ấy nó cố gắng kiên trì tầm hai tháng, biết đâu kết quả cũng không phải là tệ nhất.”
Tân Nhạc hơi nghiêng đầu, cảm giác choáng váng từ từ biến mất rồi cuối cùng Tân Nhạc cũng cảm thấy mình như được sống lại.
“Đau đớn lắm nhỉ.” Thanh ấm của Tân Nhạc có chút khàn khàn, cũng giống như có hiện tại, bất cứ lúc nào cũng lo lắng một giây kế tiếp liệu đứa bé trong bụng có xảy ra vấn đề gì hay không.
Bác sĩ Triệu chỉ cười không nói, mấy năm qua bà đã thấy rất nhiều người mẹ kiên cường hoặc không kiên cường, có người thì nhẫn tâm, cũng có người thì bất lực, nhưng họ có lựa chọn thế nào cũng đều là quyền của họ cả.
Mà lúc này Mặc Lộ Túc cũng không đi đâu xa, anh đang ngồi ngay ở phòng làm việc của trưởng khoa Sản.
Cả khoa Sản trừ những bác sĩ đang đi trực ra thì hầu như đều có mặt ở đây cả.
Một khoa toàn là nữ, mà chỗ nào có phụ nữ, thì chỗ đó sẽ có kịch hay để xem.
Đám người họ ai ai cũng cúi đầu, không biết tại sao mà Viện trưởng đang bị thương của họ lại chạy tới đây.
“Hình như khoa Sản này ở Mặc Thị thảnh thơi lắm thì phải.” Mặc Lộ Túc vuốt ve ống đựng bút trên bàn làm việc, hờ hững mở lời.
Bác sĩ Lưu cũng là người đồng lõa lúc này đang đứng phía sau Mặc Lộ Túc, nói nghe cho hay ho thì là để chăm sóc cho sức khỏe của anh.
Mặc Lộ Túc không quan tâm lắm đến cái lý do hay họ này của ông ấy, thế nhưng hàm nghĩa sâu xa trong lời bác sĩ Lưu thì anh vẫn nhìn ra được, bệnh viện này chắc cũng đã có những tập tục nhất định rồi. Bác sĩ Lưu này là một người thông minh. Ông biết nếu trước đây nói với anh thì anh sẽ cho rằng đó là một chuyện quá đỗi bình thường rồi cho qua luôn.
Nhưng hiện tại thì không giống vậy, bất cứ chuyện nào liên quan tới Tân Nhạc anh cũng sẽ không bỏ qua.
Trưởng khoa Sản khẽ giật mình nhìn Mặc Lộ Túc, anh bỗng tới đây thị sát là có ý gì? Trước đây chưa bao giờ Mặc Lộ Túc đến kiểm tra những thứ này, lúc nào anh cũng ở bên phía khoa Ngoại cả.
“Hằng ngày bệnh viện chúng ta có từ sáu tới mười đứa trẻ chào đời, nằm trong top ba của thành phố A đấy ạ.” Trưởng khoa mở miệng nói, ý muốn báo cho anh biết là họ cũng chẳng nhàn hạ gì.
Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu rồi đặt ống đựng bút xuống, ánh mắt của anh khẽ đảo qua bảy bác sĩ đang đứng thành một hàng, cộng thêm trưởng khoa nữa là tám người.
“Mỗi người bình quân mỗi ngày đỡ đẻ một người, cũng không tính là công việc nhàn nhã gì, thế tại sao các người lại có nhiều thời gian rảnh đi làm mấy cái chuyện không ra gì đó hả.” Mặc Lộ Túc nói rồi nhìn mấy bác sĩ đang xì xào bàn tán kia, vẻ mặt
càng lạnh lùng hơn.
Trưởng khoa thoáng giật mình, sau đó dè dặt hỏi: “Viện trưởng, tôi không rõ anh đang nói cái gì vậy?”
Thứ cho bà ta vì bà ta thật sự nghe chẳng hiểu gì cả.