Trước đây Thủy An Lạc chỉ hận bản thân sao không thể trốn phía sau, không dây vào bất cứ phiền phức nào, vậy mà hôm nay lại chủ động ra đòn.
“Nếu em còn không ra tay chắc đám người trong phòng thư ký của anh sẽ coi em là cái bịch rơm mất. Sau này con trai em còn có thể đứng vững ở đây được không?” Thủy An Lạc tức giận nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Bữa tiệc Tất niên năm đó, anh đưa Thủy An Lạc và con trai đi là để người trong công ty biết mẹ của con trai anh không phải cái bánh bịch rơm, nhưng Thủy An Lạc không thích nên anh cũng thôi.
Không ngờ hôm nay cô ấy lại tự mình nghĩ thông.
“Yên tâm đi, dù em không phải là cái bịch rơm, con trai em cũng sẽ không bị người ta coi thường đầu, trước chưa nói tới việc con trai em có thực lực, chỉ riêng ba chữ con trai anh” thôi cũng đủ làm chiêu bài rồi.” Sở Ninh Dực xoa đầu vợ yêu của mình.
Thủy An Lạc ngẩng lên lạnh lùng liếc anh, rõ ràng đang nói: Anh không tự luyến thì chết chắc?
Thang máy xuống tới tầng hầm để xe, Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc ra ngoài, “Thật ra cũng không cần thiết đầu, Sở phu nhân thế nào thì chỉ cần ngài Sở biết là được rồi.”
“Em không thể để con trai em bị người ta coi thường một chút nào được.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, “Hơn nữa anh không nhìn ra hả? Cái con bé Lưu Tiểu Băng đó không phục em, thậm chí còn cảm thấy Viễn Tường là của nhà cô ta nữa đấy. Bảo em tặng Viễn Tường lại cho chú Lưu em không có ý kiến gì đâu, nhưng em là em ghét thái độ của con nhỏ Lưu Tiểu Băng đó.”
“Tặng?” Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc lên xe, chủ Sở khởi động xe rồi phóng đi, “Em nỡ hả, hồi đó vì Viễn Tường mà suýt nữa thì em đánh nhau với anh luôn đấy.”
Thủy An Lạc thở dài, “Tình huống lúc đó khác mà.” Nói rồi cô lại nhìn Sở Ninh Dực, “Em không biết cách quản lý, ba em giờ vẫn đứng danh nghĩa chủ tịch, nhưng chuyện gì cũng đều do anh với chủ Lưu xử lý. Khi ấy Viễn Tường đứng trước nguy cơ phá sản cũng chỉ có chủ Lưu cố gắng giữ lấy nó. Nói thật thì người bỏ nhiều công sức ra nhất sau ông nội em ở Viễn Tường chính là chú Lưu.”
Sở Ninh Dực xoa xoa đầu cô, “Đừng quên, hiện tại người đại diện hợp pháp của Viễn Tường là con trai em, em không có quyền tặng cho người ta đâu.”
Ac...
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực, “Vừa rồi em vẫn còn có cảm giác mình là Công chúa, sao giờ đã lên tới chức Thái hậu rồi thế này?”
Sở Ninh Dực khẽ cười, anh dựa vào lưng ghế nhìn vợ ngốc nhà mình, “Quả thật không thể giữ Lưu Tiểu Băng lại Viễn Tường nữa, nếu không tới lúc xảy ra xung đột em cũng lại thành ra khó xử với chú Lưu.”
Thủy An Lạc miết miết trán mình, “Em sẽ không bao giờ tới tìm anh nữa đâu.”
Sở Ninh Dực trạng cô, “Chuyện này liên quan gì tới việc em đến hay không đến chứ?”
“Mắt không thấy tâm không phiền, không hiểu hả.” Thủy An Lạc nói rồi lại nằm thẳng vào người anh, véo véo mặt anh, “Hủy nó đi, hủy nó đi, đỡ phải ra ngoài quyến rũ con gái nhà người ta.”
Sở Ninh Dực ôm lấy eo cổ, về việc thấy cô ghen tuông thế này anh thấy rất hài lòng.
Thủy An Lạc ghét bỏ vẻ đẹp của Sở Ninh Dực một hồi rồi lại nghĩ tới Tân Nhạc, “Tân Nhạc phải làm sao bây giờ? Em thật sự muốn giết cái con mẹ Trần Thiện Đồng kia quá. Tân Nhạc chịu tội như thế vẫn chưa đủ hả?”
“Họ vẫn còn trẻ mà.” Sở Ninh Dực buông một câu như vậy.
Thủy An Lạc hiểu ý của anh, phần lớn đứa trẻ này không giữ lại được nữa rồi.
“Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất thì cậu ấy với Tân Nhạc cũng sẽ không rời xa nhau nữa.” Sở Ninh Dực nói, anh cũng không nói là Mặc Lộ Túc đã thoát khỏi được bóng ma của mình, chỉ biết là giờ cậu ta sẽ không ngu ngốc rời xa Tân Nhạc nữa.
Thủy An Lạc nghĩ, đây có lẽ là chuyện đáng để vui nhất nhỉ.
“Khổ tận cam lai, mong là sau chuyện này họ cũng có thể được hạnh phúc như chúng ta.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Cái Thủy An Lạc đợi được chỉ là một tiếng dập máy. Sau khi dập điện thoại, cô thở dài lắc đầu, đúng lúc lại thấy Sở Ninh Dực đang đứng trên bậc thang. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười xen lẫn vẻ khổ sở.