Trong bệnh viện.
Mặc Lộ Túc không màng tới sức khỏe của mình, ngày đêm chuẩn bị phương án chữa trị cho Tân Nhạc. sau bảy lần bị bác sĩ Cừu và bác sĩ Triệu trở lại phương án chữa trị, anh vẫn kiên trì tìm kiếm phương án thứ tám.
Tân Nhạc vẫn chưa tỉnh lại. Mẹ cô đã một đêm không ngủ, thấy Mặc Lộ Túc và bác sĩ nhỏ tiếng thảo luận, bà lại càng cảm thấy hài lòng hơn đối với cậu con rể này.
“Lộ Túc, nghỉ ngơi một lát đi.” Mẹ Tân Nhạc rót cho anh một cốc nước. Bà cũng không thể chịu nổi khi thấy anh như vậy nữa, “Cô sẽ khuyên nhủ Nhạc Nhạc, cháu cũng đừng tự gây áp lực cho mình quá.”
“Cảm ơn cô!” Mặc Lộ Túc đáp lại bà rồi lại nhìn cô gái vẫn đang ngủ trên sofa, lần này không phải vì Tân Nhạc, anh cũng muốn giữ lại đứa con này cho mình.
Mặc Lộ Tức uống nước xong lại cầm sách lên xem.
Mẹ Tân Nhạc thở dài một hơi rồi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho họ.
Sau khi ba Tân Nhạc biết chuyện này vẫn không nói gì. “Viện trưởng, nếu dùng cách chữa trị quá bảo thủ thì có thể sẽ không có tác dụng đâu.” Bác sĩ Cựu thành thật nói.
Mặc Lộ Túc khẽ siết chặt tay mình. Lúc này trông mặt anh mệt mỏi vô cùng.
Lúc Thủy An Lạc gọi điện tới, bác sĩ Triệu liền nói cho cô biết việc nghiên cứu chữa trị đang đi vào đường cụt, cả Tân Nhạc và Mặc Lộ Túc đều không đồng ý tăng liều lượng thuốc, vẫn đang sử dụng phương pháp chữa trị theo lối mòn.
Thủy An Lạc biết tại sao, vì lựa chọn này đối với cả Mặc Lộ Túc và Tân Nhạc mà nói là quá khó khăn.
Họ khó có thể bỏ đi đứa con thứ hai này.
“Bác sĩ Triệu, đưa điện thoại cho Mặc Lộ Túc đi.” Thủy An Lạc nghĩ rồi nói. Lúc này ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, Sở Ninh Dực vẫn còn đang nghỉ ngơi. Cô liền ra ngoài phòng khách gọi điện thoại.
“Alo...”
Thủy An Lạc vừa nghe thấy âm thanh khản đặc của anh liền biết anh thức cả đêm không nghỉ rồi, “Anh không muốn sống nữa đấy hả.” Thủy An Lạc cười mắng một câu nhưng Mặc Lộ Túc lại không đáp lại, “Đàn anh, em cảm thấy có những chuyện phải xem duyên phận. Đôi khi, cứu người không phải là bác sĩ, giết người không phải bệnh tật mà cũng phải tùy duyên đấy.”
Mặc Lộ Túc khẽ rũ mắt, “Nhưng nếu một bác sĩ chưa cố gắng hết sức đã từ bỏ, vậy người đó không xứng làm một bác sĩ, càng không xứng làm một người cha.”
Thủy An Lạc: “...”
Tình cha như núi.
Thủy An Lạc nghĩ, lần này chắc Mặc Lộ Túc đã thấu hiểu được rõ hơn lần đầu tiên rồi.
“Nhưng chúng ta không thể kéo người đang xếp hàng nghiêm túc ra phía sau được mà anh. Đây là một cái hàng mà không ai mong sẽ được xếp trước cả. Mọi người không thích có ai đứng chen sau người ta đâu.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.
“Vậy anh nên từ bỏ sao?”
“Đàn anh, anh biết em không có ý này mà. Em chỉ muốn nói là, sự cố gắng của chúng ta cũng chỉ có hạn thôi.” Thủy An Lạc nói, nhưng giọng nói của cô lại thấp đến mức gần như không còn chút sức lực nào nữa.
Họ đều tự xưng là bác sĩ giỏi giang, nhưng lại không cứu nổi một đứa trẻ đang trong thời kỳ phân tách.
“Nếu anh vẫn kiên trì giữ đứa nhỏ lại, vậy thử Đồng Tây y kết hợp thử xem.” Thủy An Lạc ở đầu dây bên kia giữ im lặng một hồi rồi nói tiếp, “Anh đã làm việc mình nên làm rồi, còn việc chọn lựa thì giao cho ông trời đi.”
Mặc Lộ Túc siết chặt lấy điện thoại đến mức ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch.
Nếu như anh sớm hiểu rõ được lòng mình, phải chăng cô sẽ không phải chịu tội như bây giờ không.
Hóa ra có những thứ khi tới muộn sẽ phải trả giá. Nhưng cái giá của anh lại quá đắt.