Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc quay về thì hai bên đường đã sáng đèn.
“Bọn nhỏ về rồi à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, quả nhiên đã thấy xe của họ ở bãi đỗ xe.
Thủy An Lạc còn chưa cần đi vào trong nhà đã nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bất Điểm và có cả tiếng hừ lạnh của con trai nhà mình.
Thủy An Lạc: “...”
Hai cái đứa oan gia này chẳng lẽ không thể yên tĩnh một chút được sao?
Thủy An Lạc đi tới chỗ sofa, thấy Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối lên lầu chắc là vì chuyện cây bút máy. Cô liền ôm lấy Bánh Bao Đậu đang xem trò vui vào lòng: “Chuyện gì thế?”
Bánh Bao Đậu cười khanh khách ngã vào lòng mẹ: “Tiểu Bất Điểm vừa mới nói rằng sau khi tụi con đến trường học thì sẽ có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng, tất nhiên sẽ có rất nhiều bạn đẹp trai.”
Thủy An Lạc: “...”
Con gái à, con nói vậy khiến mẹ cảm thấy thật sự hoảng sợ đấy.
“Sau đó anh nói với Tiểu Bất Điểm là, mấy bạn trai đó sẽ không chơi với Tiểu Bất Điểm đâu, đám con trai đều thích nhưng bạn gái dịu dàng thục nữ như chị Miên Miên thôi, sau đó chị Miên Miên nằm không cũng trúng đạn liền chạy về nhà tìm chú Ba rồi!” Bánh Bao Đậu cười nắc nẻ.
Thủy An Lạc: “...”
Con trai à, con không lấy anh trai của con ra làm bia đỡ đạn thì lấy chị dâu tương lai ra làm bia sao? Hai đứa bé đó đều bị bắn cho thành cái sàng luôn rồi đấy.
“Con vui như thế để làm gì hả?” Thủy An Lạc nhìn con gái đang sung sướng liền nheo mắt hỏi.
“Bởi vì con chính là thục nữ mà, nhất định sẽ có rất nhiều bạn đẹp trai chơi cùng với con!” Bánh Bao Đậu nói một cách đương nhiên.
Thủy An Lạc dứt khoát đặt con gái xuống, sau đó đứng dậy đi vào nhà bếp: “Thím Vu, cơm nước đã xong chưa, cháu đói rồi.”
“Mẹ! Tại sao mẹ có thể làm thế với con chứ, trái tim thủy tinh của con tan nát hết rồi đây này!” Bánh Bao Đậu đứng lên chống nạnh, nói với bóng lưng của mẹ mình, thế nhưng vừa mới kêu xong thì Bánh Bao Rau liền thảy một thứ gì đó qua cho bé: “Cái gì thế?”
Tiểu Bất Điểm liếc mắt một cái rồi nói: “Keo 502, để chị dính trái tim thủy tinh của chị lại đấy.”
Bánh Bao Đậu: “...”
Đờ mờ...
Hai người kia hợp tác với nhau rồi bắt nạt bé là sao hả?
Bánh Bao Rau bình tĩnh gật đầu. Bánh Bao Đậu nhặt hộp keo 502 lên rồi ném qua chỗ anh trai: “Đi mà dán cái miệng đáng ghét của anh lại ý!”
“Cái này đúng này, cái miệng đáng ghét, để tôi giúp cậu!” Tiểu Bất Điểm nói rồi lập tức nhặt keo lên, muốn dính vào miệng Bánh Bao Rau.
“Không thể nghịch cái đó được đâu, dính vào da sẽ bị thương đấy!” Thủy An Lạc nhắc nhở một câu nhưng cũng không chạy ra ngăn cản.
Quả nhiên Tiểu Bất Điểm không mở nắp ra, bé chỉ chạy đuổi theo Bánh Bao Rau, hô hào muốn dính lại miệng của nhóc lại thôi.
“Mấy đứa bé này vui đùa hăng hái thật đấy, cũng rất nghe lời.” Thím Vu giúp Thủy An Lạc lấy cơm, nói.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn lại, đúng thế, những việc không được làm chỉ cần nói một lần là được rồi, không cần phải đi qua rồi dùng hành động ngăn cản: “Phong Phong đâu rồi ạ?”
“Tới đoàn làm phim rồi, nói là phim mới bắt đầu quay nên hôm nay Tiểu Bất Điểm sẽ ngủ lại bên này, trước khi thiếu gia đi cũng có nói.” Thím Vu đáp lời cô.
Thủy An Lạc biết bộ phim Trúc Mã vẫn còn đang trong quá trình quay phim, phản hồi cũng tốt, có lẽ tình tiết về sau sẽ càng hấp dẫn hơn.
Lúc đầu thím Vu cứ gọi Phong Phong là Tiểu hoàng tử, Thủy An Lạc thật sự không chịu nổi nữa nên mới bảo thím Vu đổi cách gọi Phong Phong là thiếu gia.
Tiểu Bất Điểm cũng không có vấn đề gì, ở bên này cũng có phòng của bé, chủ yếu là Thủy An Lạc trang trí căn phòng đó vốn là làm phòng ngủ của Bánh Bao Rau.
“Đi lên lầu tắm rồi đi ngủ.” Bánh Bao Rau nheo mắt nhìn cô bé mập mạp đang bám trên người mình, cầm keo 502 đòi dán miệng của nhóc lại.
“Tôi không biết tắm!” Tiểu Bất Điểm hầm hừ nói, mà đúng là bé không biết tắm thật, bé còn chưa được ba tuổi mà: “Vội cái gì chứ, mẹ nuôi đã ăn cơm xong đâu, cậu tắm cho tôi chắc?”