Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2549: Cô gái hồ đồ [10]



Sự bướng bỉnh này ông ta đã nhìn thấy trên gương mặt của một cô gái khác nhiều năm trước đây.

Cô gái mà ông ta từng lấy.

Sự ương bướng này, sự vô tri ngốc nghếch này.

Có điều như vậy mới là đơn thuần nhất.

Nhưng tình cảm ấy đã bị chính ông ta hủy hoại mất rồi.

Ông ta cúi nhìn mảnh giấy mà cô đưa cho, “Cô định quay lại bên nó rồi à? Cho dù nó là một kẻ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được tình yêu là gì sao?”

“Cháu yêu anh ấy, vậy là đủ rồi.” Tân Nhạc vẫn cương quyết đưa mảnh giấy kia qua rồi nói.

Mặc Doãn cầm lấy rồi nhét vào túi áo mình, “Đi, chúng ta nói chuyện một lát.” Mặc Doãn nói xong liền ra khỏi phòng bệnh trước.

Tân Nhạc hít sâu một hơi rồi cũng theo ra.

Mẹ Tân Nhạc cứ ai ôi thở dài, “Làm cha cái kiểu gì thế, con còn bệnh mà nói câu đó xong là đi hả? Thân làm cha sao có thể như vậy được?”

Ba Tân Nhạc vỗ vai bà, lúc biết tin Tân Dương bị xuất huyết dạ dày phải phẫu thuật, hai người họ đều cuống đến phát điên, thật sự không thể bình tĩnh được như người đàn ông trước mặt vừa rồi.

Tân Dương quay lại nhìn Mặc Lộ Túc, bỗng cảm thấy xót xa cho anh. Người anh rể này của cậu đúng là sống cũng không dễ dàng gì.

Tân Nhạc đi theo Mặc Doãn ra ngoài. Trời tối muộn có hơi lạnh, Mặc Doãn ngẩng lên nhìn bầu trời.

Tân Nhạc đứng sau lưng ông, dáng người vẫn thẳng tắp.

“Cô rất giống với mẹ nó.” Mặc Doãn bỗng lên tiếng, “Nói dễ nghe một chút thì hơi hồ đồ, ngây ngô còn nói trắng ra thì là ngu ngốc.”

Tân Nhạc nhíu mày, ông ấy đang mắng cô hả?

“Tôi nghĩ tôi biết tại sao Lộ Túc lại động lòng với cô rồi. Lần trước nó vốn từ chối chuyện tôi đề nghị nó đi xem mắt, nhưng vì cô đi, cho nên nó mới đi, chỉ có điều Lộ Túc nó vẫn không thể tháo được khúc mắc chuyện giữa tôi và mẹ nó.”

“Vì chú luôn không chịu đối mặt mới khiến anh ấy cũng không chịu đối mặt vậy đấy.” Tân Nhạc lên tiếng đáp lại.

“Chắc là vậy đấy cô gái.” Mặc Doãn nói tới đây lại ngoảnh lại nhìn cô. “Đã gặp mẹ nó chưa?”

Tân Nhạc khựng lại, mẹ của Mặc Lộ Túc, Sở An Tâm sao? Chính là người phụ nữ bên cạnh bia mộ của con gái họ. Cô từng thấy bà, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Tân Nhạc liền gật đầu theo phản xạ.

Lúc này Mặc Doãn bỗng hiểu ra điều gì đó, “Hai đưa từng có con à?”

Tân Nhạc lùi lại một bước, cơ thể cũng trở nên căng thẳng hơn.

“Chẳng trách.” Mặc Doãn cười, nhưng lại có chút cay đắng, “Tháng mười năm ngoái nó gọi điện cho tôi, nói là nó muốn dùng miếng đất phần mộ tôi để dành. Đó là lần đầu tiên mà con trai tôi nói với tôi rằng tôi đã nợ nó.”

Tân Nhạc lại siết chặt hai tay của mình, phần mộ của con gái họ là của Mặc Doãn?

Anh ấy cư nhiên lại giành lấy miếng đất mộ ba mình để dành cho một đứa nhỏ còn chưa có cả hô hấp sao?

Rốt cuộc Mặc Lộ Túc còn làm việc gì mà cô chưa biết nữa đây?

Tân Nhạc khẽ cúi đầu, thỏ thẻ nói: “Cháu xin lỗi.”

Là cô đã không giữ được đứa bé đó.

“Không có gì phải xin lỗi cả, đứa bé đó không có duyên với họ Mặc chúng ta, không trách cô được, cũng tốt, như vậy có thể để nó ở bên An Tâm.” Mặc Doãn nói rồi lại nhìn Tân Nhạc, “Tôi giao Lộ Túc lại cho cô, hy vọng những gì cô vừa nói không phải chỉ nói để tôi nghe thôi.”

“Tất nhiên là không rồi ạ.” Tân Nhạc vội ngẩng lên đáp lại.

Mặc Doãn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, vẫn có thể nghĩ tới người phụ nữ năm ấy, tính khí đúng là giống y nhau.

Hoặc có lẽ, cô gái này chính là người cứu vớt con trai ông, còn ông thì không ai có thể cứu được nữa rồi.

Tân Nhạc nhìn theo bóng lưng của Mặc Doãn, không hiểu sao lại bỗng cảm thấy buồn rầu khó tả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv