Tân Nhạc nhìn biểu tượng khinh bỉ mà Kiều Nhã Nguyễn vừa gửi qua liền tỏ ý không muốn nói chuyện với cô nữa.
Nhưng cô thấy Trần Thiến Đồng rất bình thường mà, có lẽ thực sự đã trở nên tốt hơn rồi thì sao?
***
Thấm Tâm Viên.
Người phụ nữ vốn phải ngủ ba ngày đã tương đối tự giác tỉnh lại ngay tối ngày hôm sau.
Đầu Thủy An Lạc đau như muốn nứt ra, cô mở mắt, thấy trần nhà xoay mòng mòng, cô đã làm gì vậy?
Còn nữa, sao người lại nhức thế này, tay còn đau, chân cũng đau, giống như đi Trường Thành mấy lần vậy.
“Tỉnh rồi hả?”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy người đàn ông sắc mặt âm trầm đang ngồi bên giường.
Trái tim Thủy An Lạc giật thót một cái, chẳng lẽ hôm qua cô bị anh đánh?
“Có phải anh đánh em đúng không?” Thủy An Lạc lảo đảo đứng lên, vì đã hò hét “trang nam tử hán phi ngựa” cả đêm cho nên lúc này giọng của cô đã hơi khàn lại.
Sở Ninh Dực vẫn lạnh lùng nhìn cô, dáng vẻ như muốn nói: đánh em? Ông đây bị điên chắc?
Thủy An Lạc ngồi xuống, vươn tay ra sờ chân mình, đau vô cùng, lại còn là kiểu đau sau khi đã đi một quãng đường dài nữa.
“Có biết đêm hôm qua mình đã làm gì không?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, đưa tay lên gãi đầu. Hôm qua cô và Tân Nhạc đi uống rượu, cô nói không uống, nhưng sau đó lại không nhịn được, sau đó nữa thì cô không nhớ rõ nữa.
“Em uống say à?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi, nhìn bộ dạng “em nói xem” của Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc vươn tay vỗ vỗ ngực mình. “May quá, may quá.”
“May?” Giọng nói của Sở Ninh Dực loanh quanh trong miệng, anh muốn hỏi, may chỗ nào?
Thủy An Lạc ngẩng đầu, tỏ ra đương nhiên nhìn anh, “Đương nhiên là may rồi, anh nên tự thấy đủ đi, mẹ em đã bảo, em lúc uống say rất ngoan ngoãn, chỉ biết ngủ, đến nôn còn không nôn cơ.”
Sở Ninh Dực: “...”
Mẹ vợ à, mẹ nói lời trái lương tâm như vậy mà không thấy thẹn với lòng mình sao?
Như vậy mà là ngoan ngoãn?
Tưởng Sở Ninh Dực anh không biết thế nào là ngoan ngoãn chắc?
“Đúng là quá tổn hại sức khỏe, không phát tiết ra ngoài kìm nén mãi khiến cả người em đều khó chịu đây này.” Thủy An Lạc nói, đứng dậy định bước xuống giường.
Sở Ninh Dực: “...”
Em mà kìm nén à? Có mà tự mình chơi đùa thì có!
“Không phải chứ, ánh mắt anh như thế là sao?” Thủy An Lạc cuối cùng cũng phát hiện ra ánh mắt của Sở Ninh Dực không bình thường, hung hăng nhìn anh nói.
Sở Ninh Dực “à” một tiếng: “Không nhìn ra hả? Có cần anh phải nói lời dẫn “Xin hãy bắt đầu phần biểu diễn của em” giúp em không?”
Thủy An Lạc nheo mắt, nhìn Sở Ninh Dực từ trên xuống dưới, “Không đúng, anh Sở, có phải anh nghĩ em uống say ngoan ngoãn quá, không hề làm chuyện gì súc sinh với anh nên anh thất vọng không vậy?”
Anh nhổ vào...
Nếu không ngại vấn đề vệ sinh, chắc Sở Ninh Dực đã nhổ lên mặt vợ mình rồi.
Tiểu súc sinh này còn không biết hôm qua mình đã làm gì!
“Thất vọng, hừ...” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, giơ chiếc di động trong tay lên.
“Gì thế?” Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn, càng thấy tò mò hơn.
“Cho em xem lúc say em ngoan ngoãn thế nào.” Sở Ninh Dực nói, nhấn nút play.
Trên video người phụ nữ đang đứng trên bàn, ôm lấy khung ảnh đang bị Sở Ninh Dực lôi ra kêu gào ăn bánh bao, vô cùng... nhức mắt!
“Á...” Thủy An Lạc đột nhiên hét lên một tiếng, vươn tay định đoạt lấy chiếc di động, lại bị Sở Ninh Dực giơ lên cao, “Đây, đây, đây là cái gì?” Người phụ nữ nào đó run rẩy nói.