Trần Thiến Đồng giơ tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình, “ờ” một tiếng, “Bọn họ vẫn hạnh phúc nhỉ, còn cậu?”
“Tôi?” Tân Nhạc thoáng sửng sốt, “Tôi vẫn thế thôi.”
Trần Thiến Đồng cười ha ha, “Tân Nhạc, trước kia tôi với cậu thân nhau nhất mà. Nhưng giờ tôi thấy quan hệ của cậu với bọn họ cũng không tệ nhỉ, có còn liên lạc với bọn họ nữa không?”
Tân Nhạc hơi nhún vai, “Cũng bình thường, dù sao cùng ở chung ký túc, sau khi tốt nghiệp cũng thân thiết hơn một chút, bây giờ tôi đang làm cùng bệnh viện với An Lạc.”
“Tốt quá, tôi còn chưa tốt nghiệp đại học.” Trần Thiến Đồng thở dài nói, giơ túi thuốc trong tay lên, “Tôi bị rối loạn lưỡng cực, mấy năm nay rồi, mọi người đều biết tôi bị bệnh tâm thần.”
Tân Nhạc nhìn túi thuốc trong tay cô ta, “Giờ trông cậu đã khá hơn nhiều rồi mà.”
“Ừ, tôi cũng thấy là đã đỡ hơn rồi, chí ít thì sẽ không cảm thấy đối địch với người khác nữa, lúc nào rảnh gọi Thủy An Lạc ra ngoài nhé, coi như để tôi nói lời xin lỗi với cô ấy.”
“Được, để tôi hỏi cô ấy.” Tân Nhạc đáp lại.
“Vậy tôi đi trước đây, ba tôi còn đang chờ ngoài xe, đúng rồi, cậu cho tôi số điện thoại đi, hoặc là wechat, QQ cũng được.” Trần Thiến Đồng rút di động của mình ra nói.
Tân Nhạc suy nghĩ một chút, đưa số di động của mình cho cô ta.
Trần Thiến Đồng lưu lại, sau đó mỉm cười rời khỏi bệnh viện.
Tân Nhạc nhìn theo bóng lưng cô ta, xem ra Trần Thiến Đồng thực sự đã đỡ hơn nhiều rồi.
Như vậy cũng tốt, chí ít sẽ không tùy tiện đối chọi với người khác nữa.
Tân Nhạc nghĩ vậy rồi đi về phía phòng bệnh.
Trần Thiến Đồng quay về xe, không có người ba nào trong xe như lời cô ta nói cả, chỉ có mình cô ta. Trên ghế phụ có ba con búp bê, bên trên lần lượt dán ba cái tên Tân Nhạc, Kiều Nhã Nguyễn, Thủy An Lạc.
“Tân Nhạc, cậu là người có quan hệ tốt nhất với tôi, tại sao cậu có thể thân thiết với chúng nó như vậy, tại sao lại thế?” Trần Thiến Đồng nói, ra sức vỗ lên vô lăng một cái.
***
Tân Nhạc đến phòng bệnh thì thấy Tân Dương đang chơi game. Cô cũng lười xía vào, rút di động ra tự chơi một mình.
“Này chị, hôm qua chị uống say bị anh rể hụt đưa về nhà hả? Sáng nay ba mẹ qua, xong đời chưa?” Tân Dương hả hê trước nỗi đau khổ của người khác mở miệng hỏi.
Tân Nhạc ném cho cậu ta một cái trừng mắt, cúi đầu gửi tin nhắn lên nhóm.
Chuyện gặp được Trần Thiến Đồng ngày hôm nay, cô phải kể cho Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn mới được.
[Tân Nhạc: Hai bà đoán thử xem tôi vừa mới gặp ai?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Đàn anh à? Bà đừng có nhắc đến anh ấy với tôi nhé, tôi sẽ đấm bà đó.]
[Tân Nhạc: Bà tưởng tượng nhiều quá, không phải, nữ mà.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Teo rồi, bà bị tổn thương quá nên chuyển đổi xu hướng tình dục luôn rồi hả? Tôi nói bà hay, sau này tránh xa tôi ra nhé.]
[Tân Nhạc:...]
[Tân Nhạc: Là Trần Thiến Đồng.]
[Tân Nhạc: Bà còn nhớ không?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Tôi có bị ngu đâu?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Sao bà lại gặp con mụ đó?]
[Tân Nhạc: Gặp ở bệnh viện, đang mua thuốc, cậu ta bị rối loạn lưỡng cực.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Ai da, bị tâm thần à, tôi đã bảo rồi mà, năm đó cứ gặp người là cắn, thì ra là bị bệnh chó dại.]
[Tân Nhạc:...]
[Tân Nhạc: Cậu ta nói lúc nào rảnh chúng ta tụ tập.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Ngại quá, tôi không có hứng thú với những đứa mắc bệnh dại, ai biết cô ta tiêm vắc xin phòng bệnh xong có tác dụng hay không. Tân Nhạc, tôi nói cho bà hay, chó không bao giờ bỏ được thói ăn c*t, bà tránh ra nó ra một chút thì hơn.]
[Tân Nhạc:...]
[Tân Nhạc: Bà đanh đá thật đấy!]
[Tân Nhạc: An Lạc đâu? Giờ mà còn chưa dậy hả?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Có ma mới biết được, hôm qua không phải hai bà rủ nhau đi uống rượu à?]
[Tân Nhạc: Hình như bà ấy bị chồng lôi về.]
[Kiều Nhã Nguyễn:...]