“Bác sĩ Tân trông không giống người lười biếng, chắc vì ở nhà có mẹ nên mới không muốn đụng tay vào làm thôi.” Mặc Lộ Túc mỉm cười, lại bước vào phòng bếp.
Tân Nhạc không khỏi bật cười, trước kia toàn cô nấu cơm cả, tất nhiên cô không lười rồi.
Ngoài cháo ra còn có ít dưa chuột muối, do Tân Nhạc làm trước đây, có lẽ để khá lâu rồi. Mặc Lộ Túc nghiên cứu rất lâu mới biết cái này phải ăn thế nào.
Mẹ Tân Nhạc nhìn thấy dưa chuột muối, kêu lên một tiếng, “Cái này là Viện trưởng Mặc mua hả? Ba Tân Nhạc, ông nếm thử đi, mùi vị không kém gì tôi làm ở nhà đâu.”
“Khụ khụ khụ khụ...” Tân Nhạc suýt nữa bị sặc nước bọt. Tất nhiên là không kém gì rồi, lúc đầu khi con làm cái này mẹ còn hướng dẫn từng bước trong điện thoại cơ mà. Có điều, không phải Mặc Lộ Túc trước nay không ăn cái này sao?
Anh cảm thấy, thực phẩm ngâm ướp dễ gây ung thư!
Không sai, dễ gây ung thư đấy!
Nhưng ở cái đất nước rộng lớn này, ai chưa từng ăn lẩu, ai chưa từng ăn canh cay chứ, ung thư thì đã sao, ai sợ?
Ba Tân Nhạc nếm thử một miếng, cũng gật đầu, “Dưa chuột muối này ngon đấy, giúp việc làm hả?”
“Khụ khụ...” Tân Nhạc lại suýt sặc một lần nữa.
Ba ơi, con gái rượu của ba giống giúp việc chỗ nào hả?
Giống ở chỗ nào?
Được rồi, hôn nhân không có tình yêu, cô chỉ giống như một cô giúp việc chăm anh ngày ba bữa cơm thôi.
“Cô chú thích là được, không phải giúp việc làm đâu ạ, cháu rất ít khi thuê giúp việc.” Mặc Lộ Túc nói xong lại từ tốn ăn cháo.
Mẹ Tân Nhạc trợn mắt nhìn Tân Nhạc, “Ăn tí cháo mà cũng sặc được, con bao nhiêu tuổi rồi?”
Tân Nhạc ngẩng đầu, nhìn ba mẹ mình mà khóc không ra nước mắt, do hai người dọa con đấy chứ.
“Vậy là người lớn trong nhà làm hả?” Mẹ Tân Nhạc lại hỏi.
Lần này thì Tân Nhạc bình tĩnh và kiên định rồi, không bị sặc nữa.
Cô chỉ nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ lo lắng, nhưng khi Mặc Lộ Túc nhìn qua, cô lại lặng lẽ cúi đầu ăn.
“Ngoài ba cháu ra, nhà cháu không còn người lớn nào nữa rồi ạ.” Mặc Lộ Túc trả lời, không nhìn ra chút đau lòng nào.
Mẹ Tân Nhạc ngượng ngùng, cứ xin lỗi suốt.
Mặc Lộ Túc cười cười, “Không có gì đâu ạ, chuyện quá khứ cả rồi.” Mặc Lộ Túc đáp lời rồi cúi đầu ăn tiếp.
Tân Nhạc muốn bật cười, quá khứ rồi sao?
Trong lòng anh, quá khứ không bao giờ có thể qua đi được nhỉ.
Nếu bỏ qua được, tại sao đến giờ anh vẫn không chịu buông tha cho cô.
“Nhưng mà Viện trưởng Mặc có thành tựu như thế này đã là rất giỏi rồi.” Mẹ Tân Nhạc dịu dàng mở lời.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu lên, trong lòng ấm áp, “Cô không cần gọi cháu Viện trưởng Viện trưởng mãi thế đâu ạ, gọi cháu Lộ Túc là được rồi. Thật ra phẫu thuật của em nhà mình không phải đại phẫu gì, bác sĩ Tân cũng có thể làm được.”
“Vậy gọi cháu là Lộ Túc nhé.” Mẹ Tân Nhạc cười cười, “Cháu không thấy cô phiền nhiễu chứ.”
“Không đâu ạ, sau khi cháu và vợ ly hôn, bên cạnh rất ít khi có người nói chuyện với cháu.” Mặc Lộ Túc nói vậy, ánh mắt lướt qua Tân Nhạc, không để lại dấu vết gì.
Đúng vậy, sau khi Tân Nhạc đi, trong căn nhà này ngoài tiếng hít thở của anh, chẳng còn âm thanh nào khác nữa, yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong phòng khách đã không còn tiếng bình luận của cô khi ngồi trên sofa xem tivi, trên bàn ăn đã không còn tiếng cô nói với anh bệnh nhân nào ở giường bao nhiêu hôm nay ra sao khi hai người ăn cơm, không có tiếng gọi anh đi nghỉ khi anh làm việc đến nửa đêm, không có...
Quá nhiều, quá nhiều thứ.
Quá nhiều, quá nhiều âm thanh mà anh tưởng rằng mình rất bài xích nhưng sau cùng không thể rời bỏ được.
“Đúng vậy, thói quen thật đáng sợ, có điều, những thói quen không bỏ được chứng tỏ cháu vẫn rất để ý tới vợ mình. Nếu đã để tâm, sao không đi tìm về? Giống như con gái ngốc nhà chúng tôi, rõ ràng người ta không cần...”
“A, mẹ...” Tân Nhạc như con mèo bị giẫm phải đuôi, bỗng kêu lên.