Mặc Lộ Túc vô thức chặn lại trước cửa, vẫn giữ nguyên phong độ của anh, “Cậu Trình ra ngoài bây giờ à?”
“Ai da...” Tân Nhạc đột nhiên ôm mũi kêu ai da một tiếng. Mẹ Tân Nhạc vội vàng quay đầu lại nhìn Tân Nhạc đang ngồi bệt sau cánh cửa.
“Nhạc...”
“Bị đau dạ dày à?” Trước khi mẹ Tân Nhạc kịp nói gì, Mặc Lộ Túc đã nói trước, sau đó xoay người bước vào cửa, đỡ Tân Nhạc vào trong nhà.
Tân Nhạc ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh. Ánh mắt Mặc Lộ Túc như sâu thêm, nghe tiếng bước chân theo sau là biết ba mẹ Tân Nhạc cũng đã theo vào nhà.
Tóc Vàng ở ngoài cửa không khỏi gãi gãi đầu rời đi, “Cô Mặc lại làm gì thế nhỉ?”
Mẹ Tân Nhạc cuống quýt nhìn con gái, “Có phải đau dạ dày không? Ai bảo con uống nhiều thế làm gì, bây giờ biết khổ chưa.”
Ngón tay nóng ấm của Mặc Lộ Túc đặt trên cổ tay Tân Nhạc. Tân Nhạc không khỏi muốn rụt tay về, nhưng lại bị bàn tay kia của anh giữ lại.
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, vừa uống rượu vừa ăn đồ cay nên tổn thương dạ dày.” Mặc Lộ Túc nói xong, buông tay Tân Nhạc ra. Anh vô thức sờ lên cổ tay mình, như có điều gì đó không chắc chắn lắm.
Mẹ Tân Nhạc chỉ tay vào trán cô mà mắng cho một trận. Tân Nhạc cứ kêu ai da mà trốn tránh, tiếc rằng bây giờ đau dạ dày thật rồi.
“Hay là ăn chút gì đó rồi hẵng đi, ăn chút gì đó rồi dạ dày cũng dễ chịu hơn.”
“Không...”
“Không cái gì mà không.” Mẹ Tân Nhạc hung dữ mắng cô, lại nhìn Mặc Lộ Túc cười tủm tỉm, “Làm phiền Viện trưởng Mặc quá.”
“Có gì phiền đâu ạ, cứ coi như cô chú ăn giúp cháu, cháu nấu nhiều cháo quá.” Mặc Lộ Túc nói xong liền đi vào bếp.
“Con nhìn Viện trưởng Mặc đi, người ta hơn con có mấy tuổi, không chỉ giỏi hơn con, mà làm việc gì cũng chu toàn hơn con cả trăm lần.”
Tân Nhạc không khỏi trợn mắt, “Mẹ cũng thế, sao mẹ có thể yên tâm để con ở lại nhà một người đàn ông chứ, con có phải con gái mẹ không?”
“Mẹ đang hy vọng là không đây, mà đấy, tối qua ba mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc con không bắt máy, cũng may có Viện trưởng Mặc gọi cho ba mẹ báo lại rằng con say bét nhè rồi.”
“Thế thì hai người phải đưa con về chứ.” Tân Nhạc khẽ gầm lên.
“Đưa về làm gì? Viện trưởng Mặc mà nhìn trúng con thì mẹ chẳng cảm ơn quá ấy chứ.” Mẹ Tân Nhạc nhìn về phía người đàn ông đang múc cháo trong bếp, càng nhìn càng thấy tiếc, “Người đàn ông tốt thế, cũng phải, làm sao mà nhìn trúng con được?”
Tân Nhạc: “...”
Tân Nhạc ngồi trên sofa, ôm lấy gối tựa, chân tay vắt vẻo.
Mẹ, mẹ nói đúng rồi đấy, người đàn ông tốt như thế, không coi trọng con gái mẹ đâu.
“Ngồi cho hẳn hoi tử tế vào. Đây là nhà người ta, sao con tùy tiện như ở nhà mình thế?” Mẹ Tân Nhạc đưa tay phát vào chân con gái, bảo cô xỏ dép vào rồi ngồi cho tử tế.
Tân Nhạc: “...”
Tân Nhạc vội vàng bỏ chân xuống, quen thói, là thói quen, cái này chắc chắn là thói quen thôi.
Mặc Lộ Túc bưng bát ra, nhìn thấy động tác của Tân Nhạc, bước chân hơi khựng lại nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, đặt bát lên bàn, “Cô chú, bữa sáng không nấu được gì, hai người không chê thì ăn nhiều một chút.”
“Không chê, không chê, Viện trưởng Mặc hiền lành quá. Cậu không biết đấy thôi, con gái tôi ở nhà chẳng chịu làm gì cả, lười chết đi được.” Mẹ Tân Nhạc kéo Tân Nhạc đứng dậy đi tới bên bàn.
Tân Nhạc đẩy cái bát tới chỗ ba cô, “Mẹ, mau ăn đi, ăn xong con còn đưa ba mẹ về rồi tới viện trông Tân Dương.”