Tân Nhạc khẽ thở dài một cái, nhìn mẹ mình: “Mẹ về nhà trước đi, con với Lạc Lạc ở ngoài một lúc nữa.”
“Được, vậy hai đứa nói chuyện với nhau đi, mẹ về trước.” Mẹ Tân muốn gần gũi với Bánh Bao Đậu cho nên cũng không phản đối.
Tân Nhạc nhìn mẹ mình rời đi rồi cùng Thủy An Lạc ngồi xuống ghế, sau đó mới nói: “Vậy nên phải làm sao?”
“Tôi còn có thể làm gì chứ? Tôi cũng rất bất lực lắm mà.” Thủy An Lạc vừa nói vừa dựa lưng vào ghế rồi nhìn Tân Nhạc: “Cho nên Tân Nhạc này, thế giới này chẳng có chuyện gì là hoàn hảo hết cả đâu! Mọi người đều hâm mộ tôi được gả vào nhà giàu, có con trai con gái lại còn được chồng yêu thương, nhưng mà con của tôi lại như vậy đấy thôi.”
Tân Nhạc vỗ vỗ bả vai của cô: “Nhưng mà tôi cảm thấy hoàn hảo mà, ít nhất anh ấy không trốn tránh mọi người.”
“Nhưng mà cậu đang trốn tránh!” Thủy An Lạc nói.
Tân Nhạc khựng lại một chút rồi buông lòng bàn tay đang nắm vai Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc nghiêng người nhìn cô: “Ngay cả con của tôi đều biết rõ điều nó phải đối mặt, vậy vì sao cậu lại không chịu đối mặt?”
“Không có gì là không chịu cả, chẳng phải bây giờ tôi đang sống một cách rất tích cực đó sao?” Tân Nhạc cúi đầu nói: “Chúng ta không nói đến chuyện này nữa, bên kia có KFC đấy, chúng ta qua đó...”
“Tân Nhạc!!!” Thủy An Lạc nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Ở chỗ này nói chuyện đi, đủ lạnh để chúng ta lý trí một chút.”
“An Lạc! Có một số chuyện bà không hiểu, cho tới bây giờ anh ấy đều không đặt cuộc hôn nhân của hai bọn tôi trong lòng, nếu không thì không có khả năng đến bây giờ tôi vẫn không biết ba mẹ anh ấy là ai!”
“Mẹ của anh ấy vừa sinh ra anh ấy thì qua đời rồi!” Thủy An Lạc nói.
Tân Nhạc khựng lại, nhìn chằm chằm Thủy An Lạc.
“Mẹ của anh ấy, sau khi sinh anh ấy ra thì bị người mẹ kế sau này của anh ấy đẩy xuống lầu, ngã chết!” Thủy An Lạc nói một cách cặn kẽ.
Lồng ngực Tân Nhạc có chút đau đớn, tiếp theo cô đứng phắt dậy: “Cái này không liên quan gì đến tôi cả.”
“Đúng là không liên quan gì đến bà hết! Tôi nghĩ đàn anh cũng không có ý định xuất hiện trước mặt bà nữa đâu.” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào Tân Nhạc: “Nếu không thì anh ấy sẽ không mạo hiểm việc sẽ bị Sở Ninh Dực xử lý mà lừa Sở Ninh Dực làm nhiệm vụ lái xe này, chứ không phải tự anh ấy xuất hiện.”
“Có thể anh nhận ra mọi chuyện rồi, nhận ra không cần lãng phí thời gian với tôi.” Tân Nhạc tự giễu nói.
Thủy An Lạc thở dài: “Anh ấy nhận ra được tình cảm của mình đối với cậu cho nên mới chọn cách trốn tránh, bởi vì tình yêu của cô đến cuối cùng chỉ dừng lại ở mấy chữ: Không được chết tử tế!”
Tân Nhạc quay đầu nhìn Thủy An Lạc một cách khó hiểu.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi: “Có lẽ cậu không biết ân oán giữa Mặc gia và Sở gia, năm đó hai nhà Mặc Sở đấu nhau suốt hai mươi sáu năm vì mẹ của đàn anh, cũng là cô của Sở Ninh Dực.
Lần này Tân Nhạc không rời đi, Thủy An Lạc chỉ có thể nói tiếp: “Sở gia năm đó vì ông nội nghiện đánh bạc, đánh đến hết sạch cả tài sản! Mẹ của đàn anh vì muốn cứu Sở gia mà chia tay bạn trai là mối tình đầu để gả cho Mặc Doãn lúc đó là bá chủ một phương! Mặc Doãn rất yêu bà ấy, chỉ là sau đó không chịu nổi sự xa cách của bà ấy mà cố gắng tránh xa vợ mình. Khi đó cô của Sở Ninh Dực cũng đã thích Mặc Doãn, đáng tiếc là ông ấy không biết, thậm chí còn cho người khác cơ hội chen chân vào! Sau khi đàn anh được sinh ra thì mối quan hệ giữa cô của Sở Ninh Dực và Mặc Doãn trở nên tốt đẹp hơn, nhưng mà hai người họ còn chưa rõ lòng nhau thì cô đã bị giết rồi.”
Gió thổi lạnh thấu xương, Tân Nhạc ngồi trên ghế thật lâu không hề nhúc nhích.
“Sau khi cô sinh đàn anh ra liền từ biệt quá khứ của mình. Mặc Doãn cho rằng cô sẽ rời đi cho nên ông ta cũng lựa chọn buông tay! Nhưng khi cô của Sở Ninh Dực trở về thì Mặc Doãn lại tưởng do bà nội ép, vì chẳng bao lâu sau khi cô ấy quay về thì đã mất. Vậy nên Mặc Doãn cực kỳ hận Sở gia. Lúc đàn anh còn nhỏ, ông ấy cũng thường xuyên nói với đàn anh rằng chính người nhà họ Sở đã ép mẹ anh ấy phải chết.”