Thủy An Lạc: “...”
Anh zai à, anh đây là đang đào góc tường của em họ anh đó.
Sở Ninh Dực chẳng buồn để tâm, cô gái kia ở đây cũng chỉ có thể làm nhân viên thu ngân, thế nhưng đến chỗ của anh rồi thì sẽ không đơn giản chỉ là một nhân viên thu ngân.
Bên ngoài mẹ Tân vẫn đang lầu bà lầu bầu chuyện ba Tân không chịu lái xe. Tân Nhạc đặt năm cái túi trong tay xuống rồi bóp bóp cái hông của mình thở dài, nhìn ba mình.
“Hay là ba mẹ đứng nhìn đồ nhé, con về trước lấy xe qua đây?” Tân Nhạc nói.
Thế nhưng ngay lúc đấy thì xe của Sở Ninh Dực dừng lại trước mặt bọn họ: “Cô, chú!” Thủy An Lạc mở cửa xe bước xuống: “Bọn cháu đang định qua nhà hai người đấy, sao lại mua nhiều đồ như vậy, mọi người không đi xe sao?” Thủy An Lạc biết rõ còn hỏi, cứ như thể mục đích của bọn họ tới không phải là để đón người vậy.
Chỉ là không biết vì sao mà đàn anh không đích thân đến đón người.
Sở Ninh Dực xuống xe rồi cũng không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là mở cốp ra rồi giúp Tân Nhạc bỏ đồ đạc vào.
Bánh Bao Đậu dựa vào cửa sổ xe rồi cười híp mắt chào hỏi mọi người.
“Bà ơi bà có nhớ con không?”
Thủy An Lạc: “...”
Mẹ Tân cười ha ha bước mấy bước qua rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: “Đương nhiên là bà nhớ con rồi, con bé khôn lỏi này.”
Bánh Bao Đậu cười híp mắt: “Con cũng nhớ bà nữa.”
Bánh Bao Rau ngồi đằng sau em gái, dường như nhóc đang cố gắng nhịn xuống sức mạnh từ thời hồng hoang của mình để không tát một phát khiến em gái bay đi luôn cho rồi.
Má, có thể chân chó hơn thế một chút được nữa không?
Sắp xếp đồ đặc xong xuôi, Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Anh với chú lái xe về trước đi, em với cô và Tân Nhạc sẽ đi bộ về.”
Sở Ninh Dực gật đầu rồi cùng ba Tân lái xe về.
Bánh Bao Đậu giơ tay ngắn ngủn của mình lên: “Con chờ bà ở nhà nha~”
“Ngồi yên đi, ba phải đóng cửa sổ.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói, bé con này mở cửa sổ rất là nhanh.
Mối lẫn Bánh Bao Đậu xuất hiện là mẹ Tân cười đến không khép miệng được, rõ ràng bà rất yêu thích Bánh Bao Đậu.
“Quỷ nịnh bợ này.” Thủy An Lạc nhịn không được phải trợn trắng mắt.
“Ha ha ha, đứa bé này nhà cháu thật biết nghe lời, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương yêu rồi.” Mẹ Tân cười nói, bà còn định nói cái gì nhưng con gái vừa liếc mắt thì quả quyết im luôn, có mấy câu không nói ra vẫn tốt hơn.
Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, đó mà một con quỷ nhỏ nịnh bợ, cực kỳ biết làm người lớn hài lòng.
Tân Nhạc bấm tay Thủy An Lạc một cái, Thủy An Lạc nhíu mày trừng cô: “Làm gì thế?”
“Trùng hợp đến nhà tôi vậy sao? Sở tổng nhà bà ở chỗ khách sạn năm sao đấy! Khách sạn nằm ở hướng bên kia mà hai người còn có thể vòng được đường này đến?” Tân Nhạc cười khẩy.
“Đi ăn về rồi qua nhà bà không được hả?” Thủy An Lạc mặt không đỏ tim không đổi nhịpnói dối.
“Ha ha, mười một giờ rưỡi rồi mới ăn sáng, sao bà không lật trời luôn đi?” Tân Nhạc liếc nhfin Thủy An Lạc.
“Đó là do bà đoán bừa thôi, bà thử nghĩ xem, người có thể khiến anh Sở nhà tôi làm tài xế thì trừ con trai của anh ấy ra, tôi còn chưa thấy người thứ hai đâu.” Thủy An Lạc bật cười: “Cho nên bà phải cảm thấy thỏa mãn đi chứ.”
“Không phải, nói đến chuyện này thì bà thật sự không tính đưa Bánh Bao Rau đi khám bác sĩ tâm lý sao?” Tân Nhạc đột nhiên nói.
“Làm sao đây? Từ trong bụng mẹ thì thằng bé đã vậy rồi, trước mắt thằng bé chỉ tin tưởng ba nó, tôi với Bánh Bao Đậu! Quen biết từ khi còn nằm trong bụng mẹ, tạm thời thằng bé cũng có cảm giác ỷ lại vào Tiểu Bảo Bối cho nên cũng tạm thời tin tưởng! Còn ngay cả ông bà nội, ông ngoại đều không khiến thằng bé tin tưởng vào được.” Thủy An Lạc nhắc tới con trai vẫn cảm thấy lo lắng.
Tuy là cô nói không để ý, nhưng mà về tâm lý con trai có bệnh thì sao cô có thể không lo cho được.