Thế này thì Thủy An Lạc hiểu rồi, anh ở lại không phải vì muốn giúp cậu em họ của mình mà chỉ vì thể diện của mình thôi.
Dù sao thì con người Sở tổng sao có thể nhận mình thua được chứ?
“Ba của Tân Nhạc ghê gớm thế sao?” Thủy An Lạc nói với vẻ không thể tin nổi. dù sao thìcô cũng chưa từng gặp được ai khiến Sở Ninh Dực phải nhận thua.
Sở Ninh Dực liếc nhìn cô một cái, thấy phía sau dần yên tĩnh lại mới nói: “Em thật sự cho rằng chị em nhà Tân Nhạc học giỏi là vì sinh ra đã thế rồi à? Ba của Tân Nhạc thật sự rất giỏi. Lúc anh vừa nói ra thân phận của Mặc Lộ Túc, ba cô ấy liền dùng thân phận của người làm cha để nhấn chìm cậu ta xuống rồi. Anh còn chưa nói chuyện của cô ra cho ông nghe, ông đã nói giờ cảm giác của người làm cha như anh không giống với ông ấy, con cái còn nhỏ với con cái đã lớn hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, ngay cả lập trường cãi lại của anh cũng bị ông ấy đè bẹp rồi.”
Thủy An Lạc khẽ đưa tay lên vân vê cằm mình, cười như một con hồ ly nhỏ, “Ba Tân Nhạc thành thần tượng đứng đầu trong lòng em rồi, anh Sở, anh thua rồi kìa.”
Sở Ninh Dực quăng cô một ánh mắt sắc lẹm, anh biết là cô đang mừng cái gì.
Xe về đến khách sạn, hai đứa nhỏ đằng sau đã ngủ mất rồi, giờ mà gọi dậy kiểu gì cũng lại ầm ĩ một lúc cho xem,
Thế nên lúc họ xuống xe chỉ cẩn thận bế lũ nhỏ ra, nhưng khi Sở Ninh Dực vừa vào tới khách sạn lại bỗng có một ánh sáng lóe qua, Thủy An Lạc cũng cảm nhận được.
Sở Ninh Dực đưa cô vào, sau khi vào thang máy rồi Thủy An Lạc mới nói: “Ai thế?”
“Chó săn, toàn chuyện nhàm chán thôi.”
Thủy An Lạc chậc lưỡi vài tiếng, “Anh Sở, sức ảnh hưởng của anh lớn hơn cả Phong Ảnh đế rồi đấy.”
“Không phải sức ảnh hưởng của chồng em luôn lớn hơn cậu ta à?” Sở Ninh Dực nói trắng ra.
Thủy An Lạc: “...”
Cô quên mất, con người Sở tổng ấy mà, người khác không khen anh, anh cũng có thể tự khen mình lên tận trên trời, ví dụ như giờ chẳng hạn.
Sở Ninh Dực hơi khom người, đặt lên môi cô một nụ hôn, “Vậy nên thân là vợ của ngài Sở lợi hại như vậy, có phải bà Sở đây cũng cảm thấy rất tự hào không.”
Thủy An Lạc bĩu môi cười, “Em ngốc, không biết gì là lợi hại hết.”
Sở Ninh Dực đứng thẳng dậy, xốc lại con trai đang bị tuột xuống, liếc vợ mình một cái, “Biết mình ngốc là được rồi, nhớ lúc nào cần phải nghe lời ông xã em là được.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở à, anh thật sự câu nào cũng có thể tiếp lời được hết hả.
Quay về phòng trong khách sạn, Sở Ninh Dực liền đặt Bánh Bao Rau và Bánh Bao Đậu xuống rồi vào nhà tắm bưng nước ra lau người cho hai đứa nhỏ. Sau khi anh thu xếp cho hai đứa xong thì Thủy An Lạc cũng đã tắm xong đi ra rồi.
Thủy An Lạc vừa lau tóc vừa nhìn Sở Ninh Dực bê nước vào nhà tắm. Chuyện này chỉ cần là Sở Ninh Dực ở nhà thì sẽ đều do anh đảm đương, hình như anh thật sự rất ít khi bắt cô phải chăm sóc hai đứa nhỏ.
Thủy An Lạc lau tóc xong liền cầm điện thoại đọc tin nhắn, Tân Nhạc gửi tới một đường link rồi để lại một câu.
[Tân Nhạc: Người đàn ông của bà đi đến đâu cũng có nghĩa là kinh tế của vùng đó sắp được vọt lên rồi.]
Thủy An Lạc không để ý tới câu nói đó của cô mà nhấp vào đường link kia.
Trong đó có bức ảnh ở cửa khách sạn, chắc là vừa mới chụp xong, Thủy An Lạc không thể không nói, tốc độ của người này nhanh thật, từ lúc chụp hình tới giờ cũng chỉ tầm một tiếng mà tin tức đã truyền khắp nơi rồi.
Ý đại khái là, Sở Ninh Dực xuất hiện ở thành phố S, mục đích là để mở rộng vương quốc kinh tế của Sở Thị tại thành phố S này.