Thủy An Lạc nói chuyện với con trai một hồi, Bánh Bao Rau đi tới chào hỏi anh trai, không thấy nhỏ mập kia nhóc thấy hơi hụt hẫng.
Tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn em trai, “Mẹ, con bỗng cảm thấy bản thân chịu đả kích ghê gớm, em gái không nói nhớ con thì thôi đi, ánh mắt này của em trai không phải rõ ràng đang muốn nói là: Ai thèm nhìn anh à. Ôi con tim con~”
Thủy An Lạc bật cười ha ha, “Biết là tốt rồi.”
“Em không có mà anh.” Bánh Bao Rau nhíu mày phản bác, nhóc cũng nhớ anh mà.
Tiểu Bảo Bối xua tay, trưng ra cái vẻ “anh bị thương rồi, em khôn cần nói nữa đâu”, sau khi nhìn thấy người ngoài cửa, nhóc liền bò xuống khỏi giường, “Ông ngoại ơi, mẹ con gọi video call tới này.”
Nghe thấy vậy sắc mặt của Thủy Mặc Vân mới tốt lên được một chút. Ông ngồi xuống giường, Tiểu Bảo Bối liền bò lên lưng ông cho ông xem video.
“Ba, ông Công ông Táo vui vẻ.” Thủy An Lạc cười nói.
“Ông Công ông Táo vui vẻ, sao con chưa về thế, không biết theo tập tục là không được đón Công Táo ở ngoài à?” Thủy Mặc Vân lên tiếng.
“Ba.” Thủy An Lạc bĩu môi.
Thủy Mặc Vân đỡ lấy cháu ngoại, cầm điện thoại, “Lát nhớ gọi điện cho bố mẹ chồng con đấy.”
“Con biết rồi.” Thủy An Lạc nói rồi dựa vào sofa nhìn Bánh Bao Đậu đang chạy tới. Bánh Bao Đậu cũng hỏi ông ngoại có nhớ bé không. Sau khi có được đáp án giống như của anh trai mình, bé con lại chạy biến đi mất.
Thủy An Lạc: “...”
Biến, Bánh Bao Đậu, kỹ thuật tìm kiếm cảm giác tồn tại của con ghê hơn anh con rồi đấy. Cô nhớ hồi Tiểu Bảo Bối vừa mới biết đi, khoảng thời gian đó cứ có ai tới nhà là nhóc sẽ chạy tới đánh người ta một cái, cho đến khi người ta chú ý tới nhóc, nhóc mới hài lòng rời đi.
Con gái à con giỏi hơn anh trai con rồi.
Thủy An Lạc và Thủy Mặc Vân nói chuyện với nhau một lúc, thấy Tiểu Bảo Bối ngáp cô mới ngắt cuộc gọi. Thủy Mặc Vân lại gửi một tin nhắn tới bảo cô đừng quên gửi tin nhắn cho mẹ cô.
Tân Nhạc nhìn Thủy An Lạc: “Bà để con bà trong quân doanh mà cũng yên tâm hả?”
“Có ba tôi trông thì tôi có gì mà không yên tâm cơ chứ, đó là ba ruột của tôi đó, còn kia lại là con trai của con gái rượu của ông ấy, chắc chắn ba tôi sẽ chăm sóc nó chu đáo hơn người khác.” Thủy An Lạc nói với vẻ rất hiển nhiên.
Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn cô, thế cho nên tình yêu mà người cha dành cho con gái không bao giờ nói ra cả, nhưng chính tình yêu này lại không ai có thể phủ nhận được, không biết chừng nó còn mãnh liệt hơn tình yêu của mẹ nữa.
Thấy trời không còn sớm nữa, Sở Ninh Dực đứng dậy bế Bánh Bao Rau đang bám lấy tay mình lên để tạm biệt người nhà họ Tân.
Bánh Bao Đậu mặc xong áo liền dựa vào lòng mẹ, còn nói nhất định ông bà và chú phải nhớ tới thăm bé nhé.
Tân Nhạc tiễn họ xuống lầu, vào thang máy liền hỏi: “Ngày mai phải về rồi à?”
Thủy An Lạc đang muốn nói về, nhưng Sở Ninh Dực lại nói trước: “Không về, chắc ở lại thêm vài ngày nữa để khảo sát một hạng mục.”
Cuộc cách mạng vẫn chưa thành công, sao có thể đi được chứ?
Giờ anh chỉ hy vọng Mặc Lộ Túc mau chóng nắm bắt được Tân Nhạc, có vậy thì bên phía ba cô mới có thể dễ xử hơn một chút. Nếu không chỉ cần ba cô đóng vai một người cha thương con thì cũng đủ để đè chết anh trên bàn đàm phán rồi.
Thủy An Lạc “í” lên một tiếng, không phải đã nói mai sẽ về rồi sao?
Tân Nhạc nhìn họ lên xe rồi mới rời đi. Thủy An Lạc vừa thắt đai an toàn vừa nói: “Không phải bảo mai về sao ạ?”
“Anh chưa từng thua bao giờ cả.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói rồi khởi động xe.
Anh chưa từng thua cho nên tất nhiên không thể thua ở đây được, thua dưới tay ba của Tân Nhạc.
Thủy An Lạc sững ra, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, “Vừa rồi cuộc đàm phán của anh thất bại rồi à?”
Hiếm thấy thật, đây là lần đầu tiên Sở tổng thua đấy nhé.