Trong lòng cô hóa ra anh là người như vậy sao?
Tân Nhạc hít thật sâu để đè nén mọi cảm xúc của mình xuống, sau đó mới nhìn anh: “Mặc Lộ Túc, anh tha cho tôi đi! Con gái muốn làm vợ của Mặc gia cũng không ít hơn số con gái muốn làm vợ của Sở gia bao nhiêu đâu! Thế nên muốn tìm một người mà bà ngoại anh thích rất đơn giản thôi!” Tân Nhạc mệt mỏi nói, cô thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với người đàn ông này nữa.
Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô thì đột nhiên có cảm giác không thốt nên lời.
Hình như cô thật sự chán ghét anh mất rồi.
Hai chân của Mặc Lộ Túc như nhũn ra, từ từ lui lại.
Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, Tân Nhạc ngẩng đầu cố nén để những giọt nước mắt của mình không rơi xuống.
Còn thuốc bổ rơi xuống sàn bị vỡ ra khiến chất lỏng bên trong đó thấm ướt hộp quà tặng.
Cánh cửa nhà hé mở, Tân Dương ló đầu nhìn Tân Nhạc đang đứng bên ngoài: “Chị à, chị không sao chứ?”
Tân Nhạc khẽ lắc đầu rồi khom lưng, nhặt những hộp quà kia lên sau đó ném vào một góc, sáng mai sẽ có người đến thu dọn.
Tân Dương mở rộng cửa cho cô đi vào, mẹ Tân đang xem tivi thấy vậy thì hỏi: “Nhạc Nhạc, bạn học nào của con mà lại tới tìm muộn vậy?”
Tân Nhạc thoáng liếc qua Tân Dương thì thấy Tân Dương hơi nhún vai. Tân Nhạc cảm kích vỗ vỗ vai em trai mình rồi hít một hơi thật sâu, nói: “Vâng là bạn học Cao, cậu ấy ở cùng khu với nhà mình nên đến hỏi xem ngày mai con có rảnh không, hẹn gặp nhau một buổi ấy mà.”
“Ồ vậy hả, vậy con đi ngủ sớm đi để mai còn đi ra ngoài, gặp mặt bạn học Cao kia nhiều một chút cũng có ích cho công việc sau này.” Mẹ Tân nói.
Tân Nhạc đáp lời rồi đi vào phòng riêng.
Tân Dương vội vàng đuổi theo, cuối cùng nhìn chị gái của mình, nói: “Chị, người đàn ông đó là ai thế? Em nói chứ, đồ trên người anh ta cộng lại còn đáng giá hơn cả cái nhà của chúng ta đấy, cái khác không nói, riêng cái đồng hồ trên cổ tay anh ta đã có giá hơn năm trăm vạn rồi, lại còn là hàng giới hạn nữa!”
“Bắt đầu từ khi nào mà em coi trọng tiền bạc vậy hả?” Tân Nhạc nheo mắt nhìn em trai.
“Đây không phải là em coi trong đồng tiền mà là em đọc tạp chí nó có gi đó! Cái này gọi là hiểu biết, em đâu có định mua nó đâu mà có muốn thì cũng đâu thể mua được!” Tân Dương nằm xuống giường của chị mình.
“Sắp thi tốt nghiệp cấp ba đến nơi rồi đó, em không lo lắng gì à?” Tân Nhạc nhíu mày nhìn em trai.
“Em thì có gì mà phải lo lắng.” Tân Dương vừa nói vừa ghé vào giường nhìn Tân Nhạc đang ngồi: “Anh ta là chồng trước của chị đó à?”
“Tân Dương!”
“Được, được, được, không nói nữa là được chứ gì, em không nói nữa!” Tân Dương giơ hai tay đầu hàng, nhưng thấy bộ dạng muốn khóc của chị gái thì lại vội vàng nói: “Chẳng phải em đã bảo em không nói nữa rồi còn gì?”
“Mấy người đàn ông có tiền đều chẳng đáng tin cậy gì cả! Em cảm thấy cái anh Thương Huy kia cũng tốt lắm!” Tân Dương mở miệng nói.
“Trẻ con thì biết cái gì mà nói hả? Mau đi ngủ đi, chị buồn ngủ rồi!” Tân Nhạc nói rồi đẩy Tân Dương đi ra ngoài.
“Chị! Em đang muốn tốt cho chị mà!” Tân Dương nhíu mày nói.
“Nếu em thực sự muốn tốt cho chị thì để chị ngủ đi có được không?” Tân Nhạc đẩy em trai ra đến cửa rồi khẽ cong môi, nói: “Ngủ ngon!”
Tân Dương nhún vai: “Được rồi, em cũng đi ngủ vậy.”
Cuối cùng Tân Nhạc đứng tựa lưng vào cánh cửa phòng rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau lần này anh ấy có tới nữa không?
Dù sao thì Mặc Lộ Túc cũng là một người kiêu ngạo, bị cô đối xử như vậy thì sao mà anh có thể mò đến được nữa!
Kết thúc rồi, hoàn toàn kết thúc rồi.
Tân Nhạc lắc lắc đầu của mình rồi đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.
Dưới lầu, Mặc Lộ Túc đang ngồi trong xe của mình, tay vẫn nắm chặt lấy điện thoại di động, màn hình của di động vẫn đang sáng nhưng ánh mắt của anh lại không chú ý vào đó, mà anh chỉ ngẩng đầu nhìn lên phòng của Tân Nhạc!