Tân Nhạc đã cởi áo khoác, lúc này cô đang mặc chiếc áo len lông cừu màu hồng phớt, quần dạ màu trắng, có lẽ là do ở nhà nên mái tóc của cô chỉ được búi vội trên đỉnh đầu, mấy lọn tóc không vào nếp rơi xuống hai bên mặt.
Mặc Lộ Túc chưa bao giờ nhìn ngắm người phụ nữ này một cách nghiêm túc, mặc dù cô không xinh đẹp lộng lẫy như Kiều Nhã Nguyễn hay Thủy An Lạc, nhưng cô cũng không hề xấu chút nào.
Tân Nhạc thấy người đến là Mặc Lộ Túc thì chẳng kịp nghĩ nhiều. Cô dứt khoát đi tới đẩy anh ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, ngăn cách bọn họ với những người trong nhà.
“Mặc Lộ Túc! Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?” Tân Nhạc tức điên lên, anh đã theo cô cả một buổi chiều rồi mà còn thấy chưa đủ sao?
Tốt lắm, cuối cùng thì cô cũng không gọi anh là “bác sĩ Mặc” nữa rồi.
Mặc Lộ Túc đưa hộp quà trong tay ra: “Mua ít thuốc bổ cho em, và cả ba em...”
Tân Nhạc gạt tay anh ra, Mặc Lộ Túc không để ý khiến những hộp quà rơi xuống đất, phát ra những âm thanh chói tai.
Thế nhưng Tân Nhạc đâu thèm để ý đến chuyện đó, cô chỉ nhìn anh: “Mặc Lộ Túc, anh có ý gì đây? Chúng ta kết hôn lâu như vậy mà anh đã nói với tôi được bao nhiêu câu? Một ngày hai câu à? Hay là một câu? Có lẽ một câu cũng chẳng có đâu nhỉ?” Tân Nhạc vừa nói vừa đưa tay sờ sờ chóp mũi của mình: “Chúng ta kết hôn một năm bốn tháng, gần năm trăm ngày, thế nhưng số câu của anh nói với tôi không đến năm trăm câu! Nhiều nhất là "anh mệt mỏi cần nghỉ ngơi", nếu không thì là "đưa cho anh bệnh án của bệnh nhân"! Mặc Lộ Túc, tôi là vợ anh chứ không phải người hầu, càng không phải là trợ lý của anh!”
Mặc Lộ Túc hơi hơi hé miệng định nói gì đó nhưng lại bị Tân Nhạc cắt lời.
“Tôi biết, không phải anh không muốn nói chuyện mà là vì khi đó anh kết hôn với tôi là do Lạc Lạc!” Tân Nhạc nói: “Anh có biết ngày mà tôi biết mình mang thai, khi mà tôi nhận được kết quả xét nghiệm, tôi đã hạnh phúc đến cỡ nào không? Buổi chiều hôm đó tôi đặc biệt xin nghỉ để đi mua đồ ăn, bận rộn suốt một buổi chiều muốn cho anh một điều bất ngờ, nhưng kết quả thì sao?” Tân Nhạc cười tự giễu: “Kết quả là anh trở về, sau đó chẳng nói nhiều lấy một từ, anh chỉ nói “ờ”, một chữ “ờ” đó đã dập tắt hết mọi sự hưng phấn của tôi.” Tân Nhạc nói rồi đưa tay xoa mũi rồi cúi đầu nhìn thuốc bổ đổ nát dưới đất: “Cái này tôi không cần, vào cái lúc đứa bé kia mất đi thì cả anh và đứa vé kia đã hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của tôi rồi, vậy nên anh không cần ở đây giả mù sa mưa làm gì nữa đâu.”
Tân Nhạc nói xong rồi xoay người quay về.
Mặc Lộ Túc đưa tay túm chặt lấy cổ tay của cô: “Em nói nhiều như vậy rồi liệu có thể nghe anh nói vài câu hay không?
Mặc Lộ Túc đi tới phía trước mặt Tân Nhạc rồi cúi đầu nhìn viền mắt đỏ ửng của cô: “Anh thừa nhận, chuyện anh kết hôn với em là vì Lạc Lạc, anh cũng thừa nhận đáng ra anh phải chịu trách nhiệm chuyện đứa bé, thế nhưng chuyện của bà ngoại lần này...”
“Nói cho cùng thì vẫn là vì bà ngoại của anh phải không?” Tân Nhạc đột nhiên hất mạnh tay của anh ra, rồi quay đầu nhìn: “Mặc Lộ Túc! Anh có thể đối xử với tôi theo cách nào nhẫn tâm hơn thế không? Đối với anh mà nói thì tôi chỉ là một công cụ có thể cầm lên lúc cần lợi dụng, lại còn dùng rất tiện tay như vậy thôi hả!” Tân Nhạc gằn từng chữ nói: “Ở trong lòng anh có phải tôi là kẻ hèn hạ tới mức này chỉ cần anh muốn thì tôi có thể vứt bỏ cả tự tôn của mình để đâm đầu cho anh lợi dụng không?”
Giọng của Tân Nhạc không lớn, nhưng từng câu từng chữ cứ đâm thẳng vào trái tim.
Chỉ là không biết trái tim bị đâm cho nát bấy này là của ai?
Mặc Lộ Túc nhìn cô, trong mắt dần dâng lên một cảm xúc không vui.