Tân Nhạc tìm liên lạc của Thủy An Lạc rồi hỏi cô xem cậu con trai tên Bí thư Đạt Khang của cô có ở nhà không, sao lại bán đứng cô nữa rồi?
[Thủy An Lạc: Ông đây không có!!!]
[Tân Nhạc: Ui chao, bà kích động như thế làm gì? Lại còn thêm nhiều dấu chấm than như vậy nữa chứ, bà còn chưa nói làm sao mà tên đó tìm được tôi đấy?]
[Thủy An Lạc: Trách tôi sao? Trách tôi sao? Ai bảo bà đi khai thật thông tin cá nhân của mình trong hồ sơ nhân viên ở bệnh viện hả?]
[Tân Nhạc:..].
[Tân Nhạc: Còn có thể nói được như vậy cơ à? Chẳng lẽ thông tin của bà không phải thông tin thật?]
[Thủy An Lạc: Thật, nhưng mà tôi đã chuyển nhà đến hai lần rồi.]
[Tân Nhạc:...]
[Thủy An Lạc: Nhưng mà tôi cảm thấy lần này đàn anh làm thế không phải chỉ vì chuyện của bà ngoại đâu, có khi anh ấy thật sự có tình cảm gì khác với bà thì sao?]
[Tân Nhạc: Tôi thà tin chuyện anh Sở nhà bà ngoại tình còn hơn.]
[Thủy An Lạc: Ha, bà nghĩ nhiều rồi, anh Sở nhà tôi chỉ biết chim chuột với Anh Xinh Trai nhà tôi thôi, không tồn tại trường hợp quá trớn như vậy đâu.]
Tân Nhạc đang nói chuyện với Thủy An Lạc thì xe đã về đến nhà mình. Cô cất di động vào trong túi rồi nhìn ra bên ngoài một cái: “Tôi đi trước đây, muộn rồi nên không giữ cậu lại nữa đâu.”
Thương Huy gật đầu rồi nhìn Tân Nhạc xuống xe.
“Tân Nhạc...” Thương Huy đột nhiên gọi giật cô lại.
Tân Nhạc quay đầu nhìn Thương Huy đang ngồi trong xe: “Có chuyện gì thế?”
“Không có việc gì đâu, đi đi.” Thương Huy nói rồi phất phất tay với cô, để cô đi lên lầu.
Tân Nhạc liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó cũng vẫy vẫy tay chào rồi đi vào cửa.
Thương Huy nheo mắt nhìn chiếc xe cũng đang tiến vào khu chung cư, khóe miệng của anh ta khẽ nhếch một cái rồi cho xe rời đi.
Tân Nhạc về đến nơi, người đầu tiên ra đón cô chính là mẹ của cô.
“Thế nào, thế nào, con bé này sao trước giờ con không nói cho mẹ biết cậu ta là bạn học của con chứ hả?” Mẹ Tân hưng phấn nói.
Tân Nhạc thay giày rồi đi thẳng vào chỗ sofa ngả người ra: “Nói cái gì chứ, bọn con đã bảy tám năm không liên lạc gì với nhau rồi.” Tân Nhạc vừa nói vừa cướp lấy bánh quy của em trai.
Lúc này mẹ cô đang xem phim bộ truyền hình lúc tám giờ, cũng chính là bộ phim có Phong Phong đóng vai chính.
Mẹ cô còn đang định nói gì đó thì Tân Nhạc đột nhiên lên tiếng: “Bộ phim này là bộ phim gì vậy, nam chính đẹp trai thật đấy.”
Mẹ cô vừa nghe vậy thì lập tức bị đánh lạc hướng: “Đúng thế đúng thế, mẹ cũng bảo là đẹp trai mà ba con cứ kêu người ta ẻo lả như đàn bà! Con nhìn xem, anh chàng này đẹp trai ghê chứ!”
Tân Dương đang định nói gì lại bị chị mình đá cho một cái. Tân Nhạc cười híp mắt nhìn mẹ mình: “Đúng ạ, đẹp trai lắm, cực kỳ đẹp trai luôn!” Tưởng cô tìm được một đề tài để đánh lạc hướng dễ lắm sao?
“Cô gái đóng vai Vương phi này cũng xinh nhỉ, mẹ có xem báo thì thấy bảo sau khi diễn bộ phim này xong thì hai người đó lại cùng diễn chung một bộ phim khác, nhìn cứ như Kim Đồng Ngọc Nữ ấy!”
Tân Nhạc cười nói với mẹ mình, còn tay vẫn ôm khư khư điện thoại.
[Tân Nhạc: Mẹ tôi đang xem “Vương Phi” này, bà ấy nói Ảnh đế nhà bà với Triệu Uyển Uyển rất xứng đôi, nhìn giống Kim Đồng Ngọc Nữ đấy.]
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn vẫn chưa ngủ đang ngồi xem tin nhắn. Phong Phong đang hỗ trợ cô con gái rượu của mình nổi điên. Tiểu Bất Điểm ngồi trên bụng Phong Phong, hai tay nhéo nhéo cái tai của ba mình chơi đùa.
Vậy nên Kiều Nhã Nguyễn nghe âm báo của điện thoại di động liền cầm lấy xem.
[Kiều Nhã Nguyễn: Mắt nhìn của mẹ bà tốt lắm.]
[Tân Nhạc: Chậc chậc chậc, Ảnh đế nhà bà không có nhà hay sao mà lời này cũng dám nói thế hả.]
[Thủy An Lạc: Ảnh đế có ở nhà thì nó cũng dám nói thôi.]
[Tân Nhạc: Ha ha ha ha, Phong Ảnh đế thật đáng thương, trước tôi có nói với em trai của tôi là tôi có quen vợ của Phong Ảnh đế, lúc đó em tôi còn khinh bỉ tôi cơ.]
[Thủy An Lạc: Bà cứ nói thẳng với em trai bà là, anh họ của chồng cũ của bà là ông chủ của Phong Ảnh đế luôn đi.]
[Tân Nhạc:...]
[Tân Nhạc: Bà thực sự chẳng biết tán phét gì cả, sao cứ thích nhắc tới anh ấy thế hả?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Có người nói đàn anh đuổi tới tận thành phố S rồi, nhớ năm đó ông đây yêu thầm anh ấy nhưng mà theo đuổi một hồi thì người ta lại chạy mất! Má nó, bà giỏi lắm, giờ để anh ấy theo đuổi bà đến mức bà chạy luôn rồi.]
[Tân Nhạc:...]