Tân Nhạc nghe anh ta nói vậy không nhịn được lại phải quay lại nhìn anh ta: “Tự dưng cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Muốn tỏ tình hả?”
“Má, cậu không thử nhìn lại mình xem cậu có xứng với thánh học tôi đây không hả?” Thương Huy cười khẩy.
“Hừ.” Tân Nhạc trợn trắng mắt rồi tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài: “Đúng thế, hoa khôi giảng đường xứng với cậu đã gả cho lớp trưởng rồi, thật là đáng tiếc quá đi!" Tân Nhạc vừa nói vừa cố ý liếc mắt nhìn Thương Huy một cái.
Nếu như không phải lúc này đang lái xe thì có lẽ Thương Huy đã ngay lập tức đập chết cô chỉ bẳng một cái bạt tai.
“Tân Nhạc! Tôi nói thật với cậu nhé, trong tình yêu có những người vì yêu mà chấp nhận thay đổi cả tính cách của mình, người như vậy đã được định trước là kẻ thua cuộc rồi!” Thương Huy nhìn Tân Nhạc rồi nghiêm túc nói: “Giống như cậu đấy.”
Lần này Tân Nhạc không phản bác lại nữa mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một người vì tình yêu mà chấp nhận thay đổi cả tính tình của mình thì cô đã được định trước là kẻ thua cuộc.
Vậy nên cô mới thua đến thảm hại như vậy.
Cô lấy Mặc Lộ Túc, cô chăm chỉ làm nội trợ, mỗi ngày đều đúng giờ tan làm về nhà, đi siêu thị, mua thức ăn, nấu cơm, khi Mặc Lộ Túc mệt mỏi thì cô lặng lẽ ở bên cạnh anh, anh đọc sách thì cô yên lặng giúp anh bưng trà rót nước.
Cô thay đổi tính cách của mình, không hề sống cẩu thả mất trật tự, không hề bắng nha bắng nhắng tung tẩy khắp nơi, chỉ cố gắng tỏ vẻ dịu dàng nhã nhặn trước mặt anh.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy quãng thời gian một năm kết hôn đó chính là quãng thời gian đau khổ nhất của cô.
May mà cô đã rời khỏi nó, dùng một cái giá cực lớn để rời đi.
“Hay cho một câu tình yêu, đúng thế! Là tự tôi đơn phương yêu người đó mà thôi, chứ người ta đâu có chút tình cảm nào với tôi đâu!” Tân Nhạc tự giễu nói, sau đó dựa lưng vào ghế rồi nhìn Thương Huy: “Cậu đã bao giờ yêu từ cái nhìn đầu tiên chưa?”
“Tôi tin tưởng một kiếm giết chết tình yêu hơn! Một kiếm giết chết tình yêu mới là sự thực!” Thương Huy hừ lạnh.
“Chậc, vừa nhìn đã biết cậu là người không có tình cảm gì rồi, không biết mấy cô gái sao lại đi để mắt tới cậu cơ chứ!” Tân Nhạc khinh bỉ nói.
Thương Huy vẫn thản nhiên không thèm để ý, thấy đèn đỏ anh ta dừng xe lại rồi quay ra nhìn Tân Nhạc: “Thế nào, cậu yêu gã kia từ cái nhìn đầu tiên đấy hả?”
Tân Nhạc nghĩ ngợi: “Coi như là vậy mà cũng không hẳn là vậy.”
“Còn có cách nói này nữa hả?”
“Anh ấy là đàn anh của tôi, trước đây chỉ nhìn anh ấy từ phía xa trong trường học, lần thật sự gặp mặt nhau là sau khi tôi bị bệnh viện đuổi việc, có người muốn vào vị trí của tôi nên bệnh viện ép tôi phải nghỉ việc ngay trong ngày hôm đó.”
“Hừ, xã hội vốn là như thế, người so với người chỉ ở vận may của ai hơn thôi!” Thương Huy thản nhiên nói.
Tân Nhạc trừng mắt nhìn trận tuyết to bên ngoài: “Hôm đó trời mưa rất to, tôi không có chỗ nào để đi cả, khi đó quan hệ của tôi với bạn cùng phòng còn chưa tốt như bây giờ, vậy nên một mình tôi kéo hành lý đi trong mưa suốt hai tiếng cũng không tìm được một cái khách sạn nào cả!”
“Sau đó anh ta nhặt cậu về, cậu cứ thế không cần mặt mũi mà yêu đơn phương người ta!” Thương Huy tiếp lời cô để kể câu chuyện tiếp theo.
“Đúng vậy, máu chó đến mức tôi cũng muốn tự đập chết mình luôn đấy, thế nhưng sự xuất hiện của anh ấy vào lúc đó với tôi cứ như siêu nhân vậy! Dường như có anh ấy ở đó thì cuộc đời tôi sẽ không còn khổ sở như vậy nữa!” Tân Nhạc nói, nhìn Thương Huy nổ máy lúc đèn giao thông chuyển sang màu xanh: “Sự thực chứng minh, lúc trời mưa thì đừng có mù quáng rung động, đa số toàn là nước vào não cả!”
Thương Huy có chút nóng giận, anh ta liếc qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe đằng sau rồi nhàn nhạt nói: “Tổng kết rất đúng chỗ, hiện tại trong đầu cậu liệu có còn chỗ trống để thêm nước vào nữa không?”
Tân Nhạc: “...”
“Thảo nào đến bây giờ cậu vẫn không tìm được vợ, đáng đời!” Tân Nhạc nói một cách cực kỳ ghét bỏ, sau đó dứt khoát lôi di động ra chơi game.