Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2407: Chúng ta tái hôn đi [9]



Ôm Bánh Bao Đậu giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Thủy An Lạc đón lấy cô bé, để Sở Ninh Dực rửa mặt bên trong.

“Con chưa tỉnh đâu, em đừng có chọc nó.” Sở Ninh Dực dặn dò.

Thủy An Lạc quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, “Anh có tin em ném nó đập vào đầu anh ngay lập tức không?”

Sở Ninh Dực hừ một tiếng, đóng cửa rửa mặt.

Thủy An Lạc ôm con gái ra sofa, vừa thả người xuống Bánh Bao Đậu đã bắt đầu khóc ầm ĩ.

Sở Ninh Dực mở phắt cửa ra. Thủy An Lạc nhún vai, không liên quan gì đến cô nha, con anh tự khóc đấy chứ.

Bánh Bao Đậu khóc lóc bò dậy, dụi mắt nhìn mẹ mình, cái đầu nhỏ quay xung quanh, giống như đang hỏi: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

Thủy An Lạc nhìn bộ dạng ngốc ngếch đáng yêu của con gái, tiếp tục bế cô bé lên, “Bé ngốc của mẹ, ngủ đến ngơ ngẩn rồi đúng không?”

Bánh Bao Đậu nhìn mẹ mình, may quá, bé biết người này, vậy là tốt rồi, ít nhất có một người quen.

Mặc Lộ Túc đẩy cửa vào, Thủy An Lạc liền ngẩng đầu nhìn.

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông vừa bước vào, quần áo vẫn là bộ đồ ngày hôm qua, mái tóc có chút rối loạn, bọng mắt to đùng.

Bộ dạng này của Mặc Lộ Túc trông có vẻ khá là... chật vật hơn so với anh lúc bình thường.

“Đàn anh, hôm qua anh không về nhà à?” Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Đậu cất tiếng hỏi.

Mặc Lộ Túc vươn tay day day cái trán đang đau nhức của mình, ngủ trong xe cả đêm, không đau đầu mới lạ.

“Ừ.” Mặc Lộ Túc ngồi xuống sofa nói, “Hai người về đi, ban ngày anh trông cho.”

Đêm qua, anh nhắn tin cô ấy không trả lại, sau đó còn kéo anh vào danh sách đen, wechat và QQ đều không chấp nhận kết bạn. Anh cũng đã nghĩ đến chuyện về nhà, nhưng mỗi lần về nơi đó anh lại đều nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, cho nên anh mới ngủ trong xe cả đêm.

Thủy An Lạc rùng mình một cái. Lúc Sở Ninh Dực theo đuổi cô lại từ đầu có thể nói là ngầu đến một ngàn tám vạn cấp, quả nhiên khí chất là một thứ rất quan trọng.

“Em thực sự không định nói cho anh biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu à?” Mặc Lộ Túc tiếp tục hỏi.

Thủy An Lạc quyết đoán lắc đầu, “Anh có thật sự chắc chắn là lần này anh nghiêm túc không? Không phải bởi vì áy náy hoặc bởi vì nghĩ rằng so với việc bà nội bắt anh tìm một người mới, không bằng lấy người cũ đấy chứ?”

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, rõ ràng có chút hoang mang.

“Chết tiệt, xem đi.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, “Đàn anh, chính bản thân anh cũng không biết lý do tại sao? Vậy đừng đi trêu chọc cô ấy nữa, khó khăn lắm cô ấy mới thoát ra khỏi nỗi đau mất con, nếu anh không thật lòng thì hãy rủ lòng thương, buông tha cho cô ấy, cũng buông tha cho chính mình đi. Quá khứ, cứ mặc nó trôi qua đi, sau này hai người trời Nam đất Bắc, không ai ảnh hưởng đến ai nữa không được à?”

Quá khứ, cứ mặc nó trôi đi?

Trời Nam đất Bắc?

Mặc Lộ Túc hơi cúi đầu, rõ ràng đang bài xích những gì Thủy An Lạc nói.

Không qua được, anh vĩnh viễn không thể cho qua như vậy được.

Sở Ninh Dực rửa mặt xong bước ra, không buồn để ý đến cậu em họ sống dở chết dở của mình: “Đi, anh đưa hai mẹ con đi ăn, sau đó về nhà rồi anh đến công ty.”

Thủy An Lạc vâng một tiếng, cầm lấy cái balo chuyên dụng của Bánh Bao Đậu, ôm cô nhóc giao cho Sở Ninh Dực, sau đó cùng anh đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa Thủy An Lạc lại quay lại nhìn Mặc Lộ Túc: “Đàn anh, anh suy nghĩ cho kỹ. Nếu Tân Nhạc đúng là người dành cho anh thì anh nên nghĩ cách cướp cô ấy lại đi, dù sao người ta còn chưa xem mắt. Nếu như chính bản thân anh cũng không chắc chắn thì thôi, Tân Nhạc đã tổn thương lắm rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv