Kiều Tuệ Hòa nhìn chằm chằm cháu trai mình, Sở Ninh Dực vẫn cảm thấy mình nói không sai.
“Vậy cháu nói cho bà nghe, thái độ của cô bé kia giờ thế nào?” Kiều Tuệ Hòa giống như bởi vì cuối cùng cũng tìm được chuyện để làm nên cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nhưng sự tỉnh táo này khiến Sở Ninh Dực thấy bất an, giờ bà cụ vẫn còn quan tâm đến chuyện của Mặc Lộ Túc, nhưng anh sợ một khi sự nhiệt tình này cạn kiệt, mọi chuyện sẽ xấu đi.
“Bây giờ là Lộ Túc nhà chúng ta đang theo đuổi người ta. Cháu nghe Lạc Lạc nói, lần này Tân Nhạc mà về quê xem mắt thành công thì sẽ không quay lại nữa.” Sở Ninh Dực thở dài nói.
“Vậy làm sao được?” Kiều Tuệ Hòa vội vàng thốt lên, “Không được, bà phải nghĩ cách, nếu không sang bên kia biết ăn nói thế nào với cô cháu.”
“Bà nội, bà nói gì vậy?” Chân mày Sở Ninh Dực càng nhíu lại chặt hơn.
Kiều Tuệ Hòa cười giả lả hai tiếng coi như lấp liếm cho qua, cuối cùng nói với Sở Ninh Dực: “Đi nghỉ ngơi đi, bà cũng buồn ngủ rồi.”
Sở Ninh Dực đỡ bà cụ nằm xuống, chờ bà ngủ rồi mới đi ra ngoài.
Lúc Sở Ninh Dực bước ra Thủy An Lạc đang đứng ở cửa, vừa thấy Sở Ninh Dực cô liền vội vàng cầm lấy cánh tay anh, “Không có chuyện gì chứ?”
Sở Ninh Dực xoa đầu vợ mình: “Sao em ngốc vậy?”
Thủy An Lạc chớp mắt, sao cô lại ngốc được?
“Bà mới hỏi thôi em đã ôm hết mọi chuyện về mình rồi?” Sở Ninh Dực dẫn cô ra sofa, khinh bỉ hỏi.
Thủy An Lạc: “...”
“Nhưng chuyện này quả thực có liên quan đến em mà.”
“Liên quan gì đến em? Nếu thực sự liên quan đến em, em cảm thấy bây giờ quan hệ của Tân Nhạc với em còn có thể tốt như vậy à? Tân Nhạc còn nhìn thấu mọi chuyện mà sao em lại không rõ như thế chứ?” Sở Ninh Dực chỉ hận sắt không rèn được thành thép mà chọc chọc đầu Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc theo lực từ ngón tay anh mà hơi lệch đầu một chút, quay lại trừng mắt nhìn người đàn ông đang khinh bỉ mình.
“Cho nên giờ phải làm sao đây?”
“Làm sao cũng không liên quan gì đến em hết.” Sở Ninh Dực nằm xuống sofa nói, Bánh Bao Đậu lập tức leo như leo núi bò lên người của Sở Ninh Dực, rõ ràng vẫn còn đang ngủ, con bé này thật biết tìm góc nhìn tốt nhất cho mình, không cho người ta quên mất sự tồn tại của con bé.
Sở Ninh Dực thấy vậy liền vỗ nhẹ lên thân mình bé nhỏ của con gái.
Thủy An Lạc liếc anh: “Đấy không phải em họ của anh à?”
“Cũng đâu phải con anh.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh thắng!
Nhưng hiện giờ xem ra con trai anh cũng không cần anh giúp đâu.
Sở Ninh Dực ôm con gái nhắm mắt nghỉ ngơi, Thủy An Lạc cũng không nói gì, chỉ chú ý động tĩnh bên trong phòng.
Chờ Sở Ninh Dực ngủ rồi, cô định ôm Bánh Bao Đậu đi, Sở Ninh Dực lại mở mắt nhìn cô, “Em làm gì đấy?”
“Lát nữa nó đá loạn lên là anh không ngủ được đâu.”
Sở Ninh Dực xoay người ôm con gái vào trong lòng, “Không sao cả, sao em còn lắm trò hơn cả con thế, anh ngủ đây.”
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, hận không thể vung tay đập chết anh. Cô chỉ muốn anh ngủ ngon thôi có được không hả? Lại còn nói cô lắm trò.
Thời gian còn lại Bánh Bao Đậu coi như cũng ngoan ngoãn, chỉ đá mấy lần, Sở Ninh Dực cũng không tỉnh lại nữa.
Thủy An Lạc vào phòng giúp Kiều Tuệ Hòa thay thuốc hai lần, đỡ bà đi toilet hai lần rồi đêm nay mới coi như trôi qua.
“Mẹ, đi xè...” Bánh Bao Đậu còn chưa tỉnh, bàn tay nhỏ xíu vừa dụi mắt vừa kêu lên.
Sở Ninh Dực vươn tay day day trán mình, mở mắt ôm Bánh Bao Đậu lên đi vào toilet.
Cặp chân nhỏ của Bánh Bao Đậu được ba đỡ lấy, cái đầu nhỏ còn gật gù, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên tóc con bé một cái, có nhìn kiểu gì cũng vẫn thấy con gái của anh là đáng yêu nhất.
Thủy An Lạc tựa ở cửa phòng tắm không còn lời gì để hỏi trời xanh, cái tên cuồng con gái này đúng là hết cứu nổi rồi.