Thủy An Lạc tiêm thuốc xong rồi quay sang nhìn Mặc Lộ Túc.
Mà lúc này các bác sĩ đã phát hiện ra tình huống bất thường liền chạy tới, theo sau còn có cả Tân Nhạc.
“Chủ nhiệm Thủy ở đây sao?” Bác sĩ kia thoáng sửng sốt rồi khẽ gật đầu.
Thủy An Lạc đứng thẳng người dậy, ném kim tiêm vừa sử dụng vào thùng rác rồi khẽ gật đầu với vị bác sĩ kia.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc nhưng cô không nhìn lại anh mà quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi bà nội có chút kích động, nhưng bây giờ thì không sao rồi.” Thủy An Lạc nói.
“Là cô ấy.” Mặc Lộ Túc vừa nhìn Tân Nhạc vừa nói.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc, cô còn tưởng rằng đàn anh của mình còn chưa biết thua đủ cơ chứ.
Tân Nhạc nhíu mày, cái quỷ gì vậy?
Kiều Tuệ Hòa nhìn về phía Tân Nhạc, dáng vẻ không phải kiểu quá xinh đẹp nhưng cũng không tệ.
“Các người ra ngoài hết đi! Cô bé này ở lại.” Kiều Tuệ Hòa vừa nới vừa chỉ vào Tân Nhạc.
Tân Nhạc nhìn Thủy An Lạc với vẻ chẳng hiểu gì cả.
Thủy An Lạc cho cô bạn một ánh mắt bảo trọng rồi kéo Sở Ninh Dực đi ra ngoài.
Cuối cùng Tân Nhạc cũng nhìn về phía Mặc Lộ Túc rồi dùng mắt hỏi anh chuyện này rốt cuộc là sao, ai mà biết lần này Mặc Lộ Túc lại chẳng thèm đề ý đến cô mà dứt khoát xoay người bỏ ra ngoài.
Gương mặt của Tân Nhạc bỗng trở nên dữ tợn trong nháy mắt, cái gã này... xem ra cô đã thật sự nhìn rõ anh ta rồi.
Mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Tân Nhạc, cô liền hít sâu một hơi, sau đó quay lại nhìn Kiều Tuệ Hòa: “Viện trưởng Kiều, bà còn thấy không thoải mái ở đâu sao ạ?”
“Cô tên là gì?” Kiều Tuệ Hòa hỏi thẳng.
Tân Nhặc lặng lẽ cúi đầu nhìn thẻ công tác treo trên ngực mình, nhưng nghĩ đến việc Viện trưởng đã là bà lão lớn tuổi như vậy có nhìn không rõ cũng là điều bình thường, vì thế liền ngẩng đầu, nói: “Viện trưởng Kiều, tôi tên là Tân Nhạc, là bác sĩ ngoại khoa...”
“Tân Nhạc?” Kiều Tuệ Hòa không để cô nói tiếp.
Tân Nhạc quả quyết không lên tiếng nữa, gật đầu.
“Bao nhiêu tuổi?”
“Dạ?” Tân Nhạc ngơ ngác, đến xem bệnh còn cần hỏi tuổi của bác sĩ sao?
“Hai mươi lăm ạ, tôi với An Lạc là bạn học.” Tân Nhạc chỉ chỉ ra ngoài.
“Nguyên nhân gì khiến thai chết lưu?”
Kiều Tuệ Hòa vừa dứt lời thì bàn tay đang ôm bệnh án của Tân Nhạc siết chặt vài phần, thậm chí cả sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Nếu viện trưởng Kiều không có chỗ nào khó chịu nữa thì tôi xin phép đi trước!”
Đứa bé, đã lâu lắm rồi không có ai nhắc việc này với cô, chỉ cần vừa nhắc tới thôi là trái tim của cô lại đau đớn dữ dội.
“Bác sĩ Tân!” Kiều Tuệ Hòa đột nhiên nói.
Tân Nhạc dừng bước nhưng không quay đầu lại.
“Thời gian của tôi không còn nhiều lắm, nhưng tôi không yên lòng về thằng bé Lộ Túc kia.” Thanh âm của Kiều Tuệ Hòa vang lên.
“Bác sĩ Mặc rất tuyệt vời, sớm muộn gì anh ấy cũng tìm được người trong định mệnh của mình.” Tân Nhạc nhẹ nhàng nói, thế nhưng thân thể cứng đờ của cô lại bán đứng rằng cô không hề bình tĩnh như vậy.
Người định mệnh của Mặc Lộ Túc không phải là cô, cũng chắc chắn không thể nào là cô.
Kiều Tuệ Hòa nhìn Tân Nhạc nhanh chóng rời đi rồi tựa vào gối đầu, nhẹ nhàng khép đôi mắt của mình lại.
Phía ngoài, Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ rời đi như chạy nạn của Tân Nhạc liền muốn gọi người lại cũng không gọi được, nhưng Mặc Lộ Túc lại đuổi theo.
“Chuyện gì thế này?”
“Ngốc ạ, đi thôi!” Sở Ninh Dực gõ đầu vợ mình một cái, nói: “Đi thay quần áo đi, anh đưa em về.”
Này mà còn không hiểu thì chẳng phải là ngốc thật rồi sao.
Rõ ràng là Mặc Lộ Túc đang muốn gặm lại có cũ chứ còn sao nữa.
Sở Ninh Dực nhìn vợ của mình, lẽ nào nhà của bọn họ có truyền thống gặm lại cỏ cũ sao?
Mặc Lộ Túc đuổi theo rồi kéo cánh tay của Tân Nhạc lại.
Tân Nhạc quay đầu nhìn anh, thế nhưng trên mặt cô chẳng hề có chút cảm xúc gì, ngay cả vẻ chán ghét cũng không có.