Thủy An Lạc thoáng khựng lại, nhìn Kiều Tuệ Hòa đang kích động.
“Bà nội.” Thủy An Lạc cầm lấy tay của bà rồi nói: “Chuyện của đàn anh bà cứ để anh ấy tự giải quyết đi! Đàn anh cũng không còn là trẻ con nữa rồi.”
“Nói như vậy tức là thằng bé thực sự đã kết hôn rồi ly hôn sao? Còn mất một đứa bé nữa?” Kiều Tuệ Hòa bỗng kích động nói.
Bàn tay của Thủy An Lạc bị nắm có chút đau, cô cũng không ngờ bà nội lại không hề biết chuyện này.
“Bà nội, bà đừng kích động, hiện tại bà không thể kích động được đâu ạ.” Thủy An Lạc đứng dậy rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Kiều Tuệ Hòa.
Kiều Tuệ Hòa dần bình tĩnh lại rồi nhìn Thủy An Lạc: “Rốt cuộc thì chuyện này là sao chứ?”
“Bà nội, đúng là họ đã có một đưa con, nhưng mà đứa bé đó mới chỉ là một bào thai thôi.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
“Bào thai?” Thai chết lưu ở thời bây giờ cũng không hiếm thấy cho nên Kiều Tuệ Hòa vẫn có thể chấp nhận được, ít nhất đứa bé ấy còn chưa thành người.
Thủy An Lạc gật đầu: “Sao bà lại biết được chuyện này ạ?”
“Làm sao mà bà biết được, nếu không phải hôm trước Viện trường Lưu đã về hưu đã đến thăm bà, nói với bà chuyện này thì có phải mấy đứa định lừa gạt bà già này cả đời đúng không?” Kiều Tuệ Hòa nhìn Thủy An Lạc với vẻ hơi oán giận.
Thủy An Lạc cúi đầu, cô thật sự không biết là đàn anh đã giấu Kiều Tuệ Hòa.
Kiều Tuệ Hòa bình tĩnh trong chốc lát rồi cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Bà hỏi cháu, cô bé kia tên là gì?”
Thủy An Lạc liếc liếc nhìn ra bên ngoài rồi nhỏ giọng nói: “Bà nội, đàn anh đang ở bên ngoài, nếu không thì để cháu gọi anh ấy vào nhé?” Cái này cô không muốn gánh mà có gánh cũng gánh không nổi, Thủy An Lạc thấy Kiều Tuệ Hòa không phản đối thì lập tức đứng phắt dậy, tư thế kia còn kích động hơn cả khi cô thi chạy tám trăm mét nữa.
Thủy An Lạc đi ra ngoài kéo luôn người đàn ông đang ngồi trên chiếc sofa đơn vào rồi nói: “Bà nội gọi anh vào, cứ thế đi, đừng có hỏi vì sao.” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát đẩy Mặc Lộ Túc vào trong.
Sở Ninh Dực nhìn vợ ngốc nhà mình đang vỗ vỗ ngực liền nheo mắt lại hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Thủy An Lạc nhún vai: “Em chỉ không muốn gánh trách nhiệm thôi, anh có biết vì sao bà nội bị xuất huyết não không? Là do bị đàn anh làm cho tức quá đó! Em không ngờ là bà lại không hề biết chuyện đàn anh đã kết hôn lại còn suýt có một đứa con!”
Tuy rằng Kiều Tuệ Hòa còn có những đứa cháu ngoại khác, thế nhưng Mặc Lộ Túc vẫn là một cây gai găm sâu trong tim của bà, Kiều Tuệ Hòa muốn yêu thương đứa cháu này nhưng có lẽ là vì chuyện con gái mà giữa hai người họ lại vô hình chung có một khoảng cách, mà Kiều Tuệ Hòa lại chẳng thế mặc kệ anh.
Mặc Lộ Túc đi vào, mặt không có chút cảm xúc gì mà chỉ đứng đó nhìn bà lão đang nằm trên giường.
Kiều Tuệ Hòa nhìn Mặc Lộ Túc, dường như đã không còn tức giận như vừa rồi nữa.
“Mặc kệ cháu oán bà, hận bà thế nào thì bà vẫn là bà ngoại của cháu.” Kiều Tuệ Hòa vỗ vỗ lên tấm chăn: “Chuyện cháu kết hôn lớn như vậy tại sao lại không nói cho bà biết, chuyện có con cũng chẳng nói một câu, chuyện thai chết lưu, ly hôn đều là do người khác nói cho bà biết là sao hả! Mặc Lộ Túc, cháu muốn bà già này tức chết hay sao?” Kiều Tuệ Hòa vừa nói, thân thể cũng khẽ run lên.
Mặc Lộ Túc hơi nhíu mày: “Không có gì đáng nói cả.”
“Cháu...” Kiều Tuệ Hòa nói không hết câu, thiết bị y tế bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai.
Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc vội vàng chạy vào trong, Thủy An Lạc đẩy Mặc Lộ Túc ra ngoài: “Anh làm cái gì thế hả?”
Chân mày của Mặc Lộ Túc càng nhíu chặt, anh đứng nhìn Thủy An Lạc đang trấn an Kiều Tuệ Hòa đồng thời cầm lấy thuốc đặt trên bàn tiêm vào ống truyền dịch của Kiều Tuệ Hòa.
Chỉ là anh đã quen nói chuyện với bà ngoại như vậy rồi mà thôi.
“Cô gái kia đâu, bà muốn gặp cô ấy.” Kiều Tuệ Hòa tỉnh lại, nói một cách kiên định đến lạ thường.