Ba người ăn xiên nướng hết khoảng sáu trăm tệ, lúc này không còn mấy người xung quanh, bọn họ ăn từ bảy giờ rưỡi cho đến gần mười giờ.
Trên bàn đầy xiên trúc, ba người nhìn nhau, nhìn ông chủ mang vẻ mặt quái dị đếm xiên tính tiền.
Tân Nhạc kêu lên: “Trời ơi, tôi ăn nhiều thế này cơ á, hai bà phụ nữ có chồng mà ác quá, hai người kết hôn rồi, có béo cũng chỉ bị bỏ thôi, tôi còn chưa kết hôn đâu, làm sao bây giờ?”
Thủy An Lạc vươn tay chọc lên trán cô nàng một cái, “Bà thôi đi, có béo tôi cũng là bảo vật trong lòng bàn tay anh Sở nhà tôi nhé.”
Thủy An Lạc nói xong, Tân Nhạc và Kiều Nhã Nguyễn đều yên lặng, một lúc sau liền chửi bậy tập thể.
Rắc thức ăn cho chó quá đột ngột, bọn cô không kịp đề phòng.
Thủy An Lạc cười ngã lên vai họ. Ông chủ cuối cùng cũng tính ra bảy trăm hai mươi lăm tệ, ba cô nàng liền không cười nổi nữa.
Ông chủ hào phóng giảm giá cho các cô, còn cười ha hả nói, ba cô nhìn không to béo mà ăn giỏi phết.
Trong tiếng cười của ông chủ, Thủy An Lạc dứt khoát trả tiền rồi kéo hai người kia đi.
Ba người chạy thẳng ra phố nhỏ, còn có thể tưởng tượng được ánh mắt của mọi người xung quanh, thật sự là quá mất mặt!
Ba người ăn hết bảy trăm tệ tiền xiên nướng, các cô là heo chắc?
Sau khi cười xong, ba người túm chặt áo khoác trên người, Kiều Nhã Nguyễn nói, “Xe tôi ở bên kia, Tân Nhạc, tôi đưa bà về nhé.” Chỗ này cách chỗ Tân Nhạc ở một đoạn.
“Không cần đầu, hôm nay tôi trực đêm nên sẽ về bệnh viện với An Lạc.” Tân Nhạc túm chặt áo khoác, nhìn Kiều Nhã Nguyễn nói.
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu rồi nhìn hai người, “Vậy tôi về trước đây.”
“Đi đi, nhớ xin chữ ký lên ảnh của nam thần cho tôi đấy nhé, hoặc nếu bà không ngại thì cho nam thần ký lên thứ gì đó hay dính bên người thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu.” Tân Nhạc cười híp mắt nói.
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ôm lấy cổ Tân Nhạc, “Người phụ nữ đã được nam thần đóng dấu rồi bà có lấy không?”
“Không cần, tởm chết được.” Tân Nhạc cười cười đẩy cô nàng ra.
Thủy An Lạc chép miệng hai tiếng: “Chẳng biết là show ân ái cho ai xem nữa?”
“Bà im đi ấy.” Tân Nhạc cười mắng một tiếng, nói như thế lúc nãy cô ấy không khoe vậy.
“Được rồi, đi đường cẩn thận đấy, về đến nhà thì báo một tiếng.” Thủy An Lạc và Tân Nhạc ôm nhau, nhìn Kiều Nhã Nguyễn nói.
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, xoay người phất phất tay với hai người bọn họ. Thủy An Lạc và Tân Nhạc thấy Kiều Nhã Nguyễn đi rồi mới về bệnh viện.
Tân Nhạc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, “Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà chúng ta đã tốt nghiệp hơn ba năm rồi.”
“Đúng vậy, mới chớp mắt, tôi đã là mẹ của ba đứa nhóc rồi.” Thủy An Lạc nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô vội nhìn về phía Tân Nhạc lo lắng nói: “Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu.”
Tân Nhạc lắc đầu, nhanh chóng rũ bỏ cảm xúc trên gương mặt, mỉm cười nói: “Không sao đâu, đều đã qua cả rồi.”
Đứa bé kia đã định sẵn không có duyên với cô.
Thủy An Lạc hơi thở dài: “Tân Nhạc, bà và đàn anh thực sự không còn khả năng nào nữa sao?”
Tân Nhạc nhìn Thủy An Lạc, ôm lấy cánh tay cô rồi tiếp tục đi về phía trước, “Trước đây tại sao bà lại ly hôn với Sở tổng?”
“Tôi...” Thủy An Lạc suy nghĩ một chút liền hiểu cô ấy định nói gì.
“Tôi không có cách nào tiếp tục lừa dối bản thân được nữa, anh ấy không yêu tôi, đó là sự thật.” Tân Nhạc nhàn nhạt nói, “Mẹ tôi bảo lần này đã tìm cho tôi một người, làm việc ở ngân hàng ở quê tôi, dáng vẻ cũng không tệ, lại không chê tôi đã ly dị, cho nên tôi muốn trở về xem, tôi không thể cứ vấp ngã ở một chỗ suốt cả đời được.”