Mười ngày sau, Phong Phong cần phải hoàn thành xong nội dung của mười tập phim để kết thúc công việc.
Kiều Nhã Nguyễn hiếm khi dẫn cả Tiểu Bất Điểm đến kiểm tra tiến độ.
Tiểu Bất Điểm vừa thấy Tiểu Sư Niệm, nháy mắt đã quên mất ba mình là ai. Hai đứa nhóc chơi đùa vui vẻ với nhau khiến Phong Phong ai oán thi thoảng lại liếc con gái mình một cái.
Kiều Nhã Nguyễn cười nhạo, Phong Phong liền ôm lấy vợ mình. Nhưng tiếc là anh lại tưởng bở rồi, lúc này Kiều Nhã Nguyễn lại chạy đi tìm Triệu Uyển Uyển đang hóa trang.
Phong Phong phẫn uất không thôi, hai mẹ con có chắc là đến thăm anh không thế hả?
Đám nhân viên của đoàn làm phim lúc này đã kích động lắm rồi. Mấy ngày nay Phong Phong và Triệu Uyển Uyển gần như ở bên nhau từ sáng tới tối, những tin đồn thất thiệt đã bay đầy trời, vậy mà chính chủ vẫn không ló mặt, không ngờ tới cuối cùng vẫn để bọn họ gặp được.
Kiều Nhã Nguyễn tựa bên bàn tran điểm, nhìn Triệu Uyển Uyển đang khép hờ mắt nghỉ ngơi, “Diễn chung với anh ấy mệt lắm đúng không?”
Triệu Uyển Uyển nghe thấy giọng nói của Kiều Nhã Nguyễn liền mở mắt, ánh mắt cô lại đầy mệt mỏi. Mười ngày qua cô và Phong Phong đã quay với tốc độ tối đa, vốn phải quay trong một tháng, giờ chỉ dùng có mười ngày, cô thực sự mệt lắm rồi.
“Cũng bình thường, thầy Phong có thể dạy cho tôi rất nhiều thứ.” Triệu Uyển Uyển nở một nụ cười với Kiều Nhã Nguyễn. Trong đoàn làm phim, cô vẫn luôn gọi Phong Phong là thầy.
Kiều Nhã Nguyễn hơi nhún vai. Cô đã từng thấy Phong Phong quay phim, khi đóng phim anh rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không có tình người, “Bị chửi không ít đúng không?”
Triệu Uyển Uyển vươn tay day day trán, chỉ cười không nói, những lời này bà xã người ta có thể nói, nhưng cô thì không thể.
Cô quay đầu lại nhìn hai cô bé con đang chơi đùa với nhau. Phong Phong đang trông hai đứa nhóc, dịu dàng đến mức khiến cô có cảm giác người từng mắng chửi mình là người khác vậy.
“Tôi từ doanh trại qua đây đấy.” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.
Triệu Uyển Uyển thoáng giật mình, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng vẫn nhanh chóng quay lại vẻ bình thường, “Hôm nay cô được nghỉ à?”
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, cô gái này vẫn chưa muốn đối mặt rồi!
“Sư Hạ Dương nói hôm nay sẽ tới đón Niệm Niệm.” Kiều Nhã Nguyễn lại mở miệng nhắc, khiến cô bé chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh vô cùng bức bối, sao không có cảnh bà lớn đến đánh ghen cơ chứ?
Triệu Uyển Uyển siết chặt tay hơn, tròng mắt hơi rũ xuống nhưng lại không hề nói gì.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô, nhất thời nghĩ hai người này thật chẳng có gì thú vị, Sư Hạ Dương cũng có thái độ y như vậy.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn Tiểu Sư Niệm. Đứa nhóc này có lẽ là điểm chung duy nhất giữa hai người này, một người là ba con bé còn một người là dì con bé.
“Doanh trại sắp tổ chức tiệc mừng năm mới, đến lúc đó cô có thể tới cùng, Niệm Niệm vẫn luôn thích náo nhiệt mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói.
“Không cần đâu, Niệm Niệm đã nói với tôi rồi, nhưng dạo này có nhiều hoạt động quá, tôi không có thời gian.” Triệu Uyển Uyển mỉm cười nói.
Kiều Nhã Nguyễn không nói thêm nữa, bởi vì cô thực sự không biết mình có thể nói gì nữa đây.
Chính chủ tìm tới cửa, kết quả chẳng có tin tức gì, lại còn nói một vài câu mà bọn họ nghe không hiểu, điều này khiến cho đám nhân viên tỏ ra vô cùng nghẹn uất!
Cảnh quay cuối cùng của năm bắt đầu quay, đó là cảnh buổi sớm đầu tiên sau khi nam nữ chính về bên nhau, rất ngọt ngào.
Có điều trạng thái của Triệu Uyển Uyển ngày hôm nay không được tốt lắm nên bị Phong Phong quở trách rất nhiều lần.
Tiểu Sư Niệm đồng cảm nhìn dì mình, đây không phải vấn đề lần một lần hai.
“Ba, ba làm gì mà dữ thế? Lúc mẹ quát ba ba cũng đâu dám nói gì đâu chứ.” Tiểu Bất Điểm tựa bên cạnh mẹ mình, lảnh lót nói.
Có điều cô bé vừa nói xong, toàn bộ đoàn làm phim bỗng trở nên yên lặng, cùng quay ra nhìn Phong Phong với ánh mắt không thể tin nổi.
Không ngờ Phong Ảnh đế ở nhà lại có địa vị như vậy!