Tình yêu của bọn họ thuận buồm xuôi gió, không có sóng to gió lớn như Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực, cũng không đau cắt tim gan như Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong.
Nhưng chính sự yên bình này lại khiến anh không dám buông tay, cũng khiến anh sợ hãi, sợ một ngày nào đó sẽ có người đột nhiên phá vỡ sự bình yên này.
Mà quyết định trước đó của Mân Hinh, đơn giản chính là một cách để phá vỡ sự yên ả ấy.
Cho nên, thay bằng nói anh đang tức giận thì nên nói là anh bỗng không biết mình nên đối mặt như thế nào.
“Nhưng sau đó Lạc Lạc nói rất đúng, cho dù thế nào, em cũng là mẹ của Miên Miên, em cho con bé sinh mệnh, nhưng không có quyền quyết định thay con bé.” Mân Hinh thổ lộ nguyên nhân khiến mình hối hận.
“Vì muốn ở bên con bé không chút kiêng kỵ, em bắt con bé phải chịu đựng ba năm đau đớn vì thiếu em, như vậy không công bằng với con bé, cũng không công bằng với anh.” Mân Hinh nói, rồi lại tiếp tục vuốt ve khóe mắt anh, “Cho nên dù tương lai có như thế nào em cũng sẽ không để ý tới nữa, được ở bên con và anh mới là điều em mơ ước nhất.”
An Phong Dương vẫn nhìn cô, ánh mắt thâm thúy khiến người ta không nhìn ra được bất cứ điều gì.
Mân Hinh có chút lo lắng, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.
Anh ấy vẫn không chịu tha thứ cho cô sao?
Mân Hinh từ từ rụt tay lại, cặp mắt rũ xuống đầy vẻ lạc lõng.
An Phong Dương lại đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy tay cô, thấp giọng nói, “Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu bất cứ sự nguy hiểm nào nữa, không bao giờ để em phải sợ hãi bất cứ chuyện gì nữa cả!”
Trái tim vốn đang suy sụp của Mân Hinh bỗng được cứu vớt trong nháy mắt. Cô ôm chặt lấy An Phong Dương, thấp giọng ghé bên tai anh nói, “Em không sợ gì cả, chỉ cần có anh, em sẽ không sợ gì nữa hết.”
Có một số việc, chỉ có trải qua rồi mới hiểu được, không có gì quan trọng hơn là được ở bên nhau.
Giờ cô chỉ muốn trông nom căn nhà này, người đàn ông này, và con gái của họ, yên bình sống cả quãng đời.
“Mấy ngày ở trên đảo em đã suy nghĩ rất nhiều, trên đời này có quá nhiều người có vô vàn tiếc nuối, nhưng em không muốn để bản thân phải nuối tiếc điều gì cả. Phong Dương, em xin lỗi.” Mân Hinh khẽ thì thầm vào tai anh.
An Phong Dương nhìn cô, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc, cuối cùng hôn lên môi cô.
Nụ hôn này không vội vàng, thậm chí còn đầy dịu dàng.
Mân Hinh thả lòng đáp lại nụ hôn của anh, cho đến khi anh hơi tách ra.
An Phong Dương nhìn người con gái hai má ửng hồng dưới người mình, cố nhịn xuống thứ cảm xúc khác biệt trong lòng, dịu dàng nói, “Hinh Nhi, anh không giỏi giang như Sở Đại, cũng không có dã tâm như cậu ấy. Anh chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình bên em. Anh không cần oanh oanh liệt liệt, không cần khắc cốt ghi tâm, anh chỉ cần em là đủ rồi.”
Mân Hinh rơi lệ gật đầu, ghì chặt lấy cổ anh. Thứ bọn họ cần đều không phải cái gì đó quá mãnh liệt, họ đều có mong muốn giống nhau, nhưng cô thiếu chút nữa đã đi lầm đường, là lỗi của cô.
An Phong Dương tiếp tục hôn lên môi cô, có điều lần này có chút nôn nóng hơn lần trước, lại hơi mạnh bạo hơn sau sự nhẫn nhịu kia.
Vì tính cách của hai người nên tình yêu của họ chung quy cũng sẽ không rầm rộ phô trương, nhưng như vậy không có nghĩa là tình yêu của họ không phải là thật.
Có một kiểu tình yêu giống như bọn họ, tựa như khe nhỏ sông dài.
“Hinh Nhi, anh yêu em.”
Giây phút tình cảm bùng nổ mãnh liệt, điều anh thốt ra không chỉ đơn giản là ba chữ này, mà còn là lời hứa hẹn cả cuộc đời này với cô.
Mân Hinh ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận thứ hạnh phúc mà chỉ có anh mới có thể mang lại cho cô trong thời khắc này, vậy mà thiếu chút nữa cô đã tự tay hủy hoại nó.
Sau ánh bình minh, hạnh phúc của họ vẫn đang chậm rãi tiến về phía trước!